TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 262: BỐN MỞ TÁM HỢP




Lúc này, cả quảng trường lặng ngắt như tờ.

Bá chủ Vô Song từng bước từ không trung đi xuống.

Một thân long bào màu xanh, đầu đội mũ rồng, hai mắt sắc bén như bắn ra sát khí nhìn Tần Ninh chăm chăm.

Chỉ là lúc này, tiếng hô “dừng tay” của bá chủ Vô Song đã muộn rồi.

Vô Song Vương chết tới mức không thể thê thảm hơn.

Bá chủ Vô Song lúc này đứng sừng sững trên không trung, nhìn Tần Ninh, ánh mắt mang đầy sát khí.

“Kẻ nào sai bảo ngươi làm như vậy?”

Bá chủ Vô Song nhìn Tần Ninh, ánh mắt chết chóc muốn phun ra lửa.

“Không ai sai bảo ta!”, Tần Ninh thản nhiên cười nói: “Hơn nữa, cũng không kẻ nào xứng sai bảo ta”.

Bá chủ Vô Song xuất hiện thì ánh mắt rơi xuống Vân Khánh Tiêu.

Hoàng đế của 10 đế quốc lớn, được người ta gọi là 10 bá chủ lớn. Bá chủ Vô Song lão ta chính là 1 trong số đó, Vân Khánh Tiêu cũng vậy.

Hôm nay, chỉ dựa vào một đế quốc Bắc Minh thì cho họ 10 cái gan cũng không dám giết Vô Song Vương.

Nhưng bây giờ, Tần Ninh dựa vào Tứ Tượng Thánh Trụ lại dám làm thế?

Lão ta tuyệt đối không tin.

Tứ Tượng Thánh Trụ bảo vệ hoàng cung Bắc Minh, bảo vệ đế đô Bắc Minh nhưng có thể bảo vệ toàn bộ giang sơn đế quốc Bắc Minh sao?

Bá chủ Vô Song lúc này tỏ vẻ lạnh lùng.

Mấy cường giả cảnh giới Địa Võ bên cạnh cũng nhìn chòng chọc, dường như chỉ cần vị bá chủ này ra lệnh thì chúng sẽ lập tức ra tay.

“Bá chủ Vân Lam, lần này Vô Song Vương của đế quốc Vô Song ta bị giết hại. Nếu cứ thế bỏ qua chuyện này thì đế quốc Vô Song ta biết để mặt mũi ở đâu?”

Nghe lời này, Vân Khánh Tiêu tỏ vẻ không biết làm sao, cười khổ nói: “Ông nói với ta chuyện này cũng vô dụng”.

“Hôm nay ta tới đây chính là để bảo vệ công tử Tần Ninh, kẻ nào dám động vào công tử thì ta sẽ giết kẻ đó. Đương nhiên, công tử bảo ta giết kẻ nào thì ta cũng sẽ giết kẻ đó!”

Lời vừa nói ra khiến cao thủ của các đế quốc đứng xung quanh đều sửng sốt.

Vân Khánh Tiêu là ai?

Hoàng đế của đế quốc Vân Lam, bá chủ, người cầm lái của 1 trong 10 đế quốc lớn.

Tại sao Tần Ninh bảo gì lại nghe nấy như vậy?

“Vân Khánh Tiêu, ông thật sự không để ý tới thân phận của ông rồi sao?”

Bá chủ Vô Song gằn giọng nói: “Trở thành kẻ thù của đế quốc Vô Song ta, ông chắc chắn đã nghĩ kỹ rồi chứ?”

Lúc này, Vân Khánh Tiêu khẽ lắc đầu, không nói thêm nữa.

Sao ông ta có thể nói với bá chủ Vô Song là lão tổ nhà mình hiển linh trong đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên, ra lệnh cho ông ta phải một dạ hai vâng với Tần Ninh cơ chứ?

Nếu nói như vậy thì có lẽ bá chủ Vô Song sẽ càng cho rằng ông ta đang diễn trò cho vui.

Lúc này, bá chủ Vô Song mang vẻ mặt lạnh lùng, thần thái ngạo mạn.

Nhất thời, tiến không được mà lui cũng không xong.

Sự tình đã đi tới bước này, giết Tần Ninh thì không được, mà không giết thì lại không biết để mặt mũi của đế quốc chúng ở đâu?

Bỗng chốc, hiện trường ngại ngùng thấy rõ.

Tần Ninh đứng nguyên tại chỗ, chơi Dược Vương đỉnh trong lòng bàn tay.

Ầm…

Lúc này, những tiếng ầm ầm vang lên.

Phía bên kia của đế đô Bắc Minh, từng tiếng ầm ầm rung động màng nhĩ truyền tới.

“Là bên phía học viện Thiên Thần…”

“Lẽ nào, có đế quốc khác ra tay, đả thông một con đường khác sao?”

“Xem ra, không phải tất cả đều muốn đi vào cổ trận từ bên này…”

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán, không ít người lựa chọn rời đi.

Đến cả bá chủ Vô Song của đế quốc Vô Song, 1 trong 10 đế quốc lớn cũng đích thân tới rồi, mà lúc này cũng phân cao thấp với đế quốc Bắc Minh chứ không dám trực tiếp ra tay.

Chúng còn ở lại đây thì cũng không có cách nào ra tay được, vậy không bằng bây giờ rời đi.

Đầu bên kia tuy nguy hiểm, nhưng còn tốt hơn là chờ đợi ở bên này.

Lúc này, hai mắt bá chủ Vô Song cũng lóe lên.

“Hừ, đế ta hôm nay sẽ đợi ở đây. Ta muốn xem xem, người của hoàng thất Bắc Minh rốt cuộc có vào trong thứ mà tổ tông nhà mình để lại hay không!”

Bá chủ Vô Song đã có dự định.

Tần Ninh, Vân Khánh Tiêu và đám người Minh Ung chắc chắn phải tiến vào Huyền Minh đại trận. Họ mà đi vào thì nơi này không có ai canh giữ, vậy đương nhiên lão ta cũng có thể vào trong.

Lão ta không tin, mấy kẻ này sẽ cứ ở đây đợi mãi, chỉ vì không muốn để lão ta vào.

Tần Ninh cười giễu nói: “Người ta còn không để tâm tới đồ lão tổ của nhà mình lưu lại như ông thèm thuồng đồ của chủ nhân lão tổ nhà ông!”

“Ngươi…”

Bá chủ Vô song lúc này hừ một tiếng.

Tần Ninh đây là đang nói đểu lão ta.

Đế quốc Bắc Minh bây giờ quả thật là không bằng đế quốc Vô Song, nhưng từ gốc rễ mà nói thì lão tổ của đế quốc Vô song, thiên tướng Vô Song chính là thủ hạ của đại đế Minh Uyên, lão tổ của đế quốc Bắc Minh.

Tần Ninh cũng không để ý, cười nói: “Ông không đi, vậy thì cứ đợi nhé!”

Tần Ninh nhìn Minh Ung nói: “Đem theo mấy người đi cùng ta vào cổ trận”.

“Rõ!”

Lúc này, Minh Ung cũng không chọn quá nhiều người.

Mấy người bên Tần Ninh, thêm mấy người Vân Khánh Tiêu và Minh Ung đem theo Minh Vũ cùng mấy thành viên hoàng thất, lúc này đứng trên đầu cầu.

Bá chủ Vô Song mang theo đội quân tinh nhuệ của đế quốc, đứng vững vàng trong không trung, tĩnh lặng nhìn xuống dưới.

Chỉ cần đám người Tần Ninh lên cầu thì lão ta sẽ dẫn người đi vào theo là được.

“Các người lên cầu đi!”

Tần Ninh thản nhiên nói.

Vân Khánh Tiêu và Minh Ung tuy không yên tâm nhưng vẫn đi lên đầu cầu.

Lúc này, cầu cầu vồng tỏa ra ánh sáng chói mắt, mấy bóng người cũng dần tan biến.

Trong chớp mắt, ở lối đầu cầu chỉ còn lại Tần Ninh, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.

Nhìn thấy Vô Song đại đế bên trên cùng cường giả các đế quốc vẫn chưa hết hi vọng đứng xung quanh, Tần Ninh cười khẩy một tiếng.

“Muốn nhân lúc ta đi vào rồi thì đi vào theo à?”

Tần Ninh cười nói: “Thật là ngu ngốc”.

Lời vừa dứt, Tần Ninh gằn lên một tiếng, ngón tay búng một cái.

Đông đông đông…

Những tiếng nổ nặng nề vang lên, trong chớp mắt, Bát Hoang Viêm Long Hộ lại khởi động.

Cùng lúc này, Tứ Tượng Thánh Trụ kia, kiếm Thanh Long, trục Bạch Hổ, lông Chu Tước, giáp Huyền Võ đứng trấn 4 phía.

4 mở 8 hợp!

Lúc này, 4 phía hoàng cung Bắc Minh có 4 luồng ánh sáng bay lên trời, tạo nên một sát trận tứ phương.

Đồng thời, Bát Hoang Viêm Long Hộ cũng lao lên, trấn giữ 8 hướng.

Lúc này, 8 con rồng lửa đang nuốt nhả rắn lửa, sinh động như thật.

Toàn bộ hoàng cung Bắc Minh lúc này hoàn toàn được bao bọc lại.

“Đáng chết!”

Vẻ mặt của bá chủ Vô Song biến sắc, vội vàng bước ra, bổ nhào xuống.

Nhưng khi bóng người của lão ta còn cách khoảng không trên hoàng cung 100 mét thì 1 con rồng lửa trong phút chốc phun ra một quả cầu lửa nổ tung.

Bùm…

Tia lửa bắn ra 4 phía, đầu tóc bá chủ Vô Song cháy xém, đột ngột lùi lại.

“Bá chủ!”

“Bá chủ!”

Mấy tên cường giả cảnh giới Địa Võ cũng giật nảy mình.

Rồng lửa kia tấn công quả là vô cùng bá đạo.

“Đáng chết, đáng chết!”

Bá chủ Vô Song không nhịn được quát lên.

“Bát Hoang Viêm Long Hộ, Tứ Tượng Thánh Trụ là do đại đế Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần để lại, là chiêu bài cuối cùng để bảo vệ học viện Thiên Thần và đế quốc Bắc Minh”.

Bá chủ Vô Song trầm giọng nói: “Mấy vạn năm nay chỉ là thứ vô tri, không ai có thể hóa giải. Thế mà sao Tần Ninh lại điều khiển những thứ này thành thục như vậy?”

Đọc truyện chữ Full