Thương Hư và Thiên Động Tiên lập tức ra tay.
Thiên Động Tiên là cảnh giới Địa Võ tầng tám, Thương Hư là cảnh giới Thiên Võ hai biến, mà Dương Khai Thái lại là cảnh giới Thiên Võ bảy biến, khoảng cách đúng là quá xa.
Nhóm người thấy vậy đều lắc đầu.
Tần Ninh không nhượng bộ, tự đẩy bản thân vào con đường chết.
Thánh Minh Hoàng lập tức trở nên do dự.
Tần Ninh mà chết thì lần này đúng là công toi.
Thánh Minh Hoàng cuối cùng vẫn hừ một tiếng, bước gia, cảnh giới Thiên Võ bốn biến, nghênh đón Dương Khai Thái.
“Cái thứ đom đóm mà cũng đòi tranh sáng với mặt trăng à!”
Dương Khai Thái mang vẻ mặt lạnh lùng, không coi ba người này ra gì.
Thân là vương gia của cương quốc Tam Dương, ông ta có quyền cao chức trọng, có bao giờ bị đám người cỡ này uy hiếp đâu?
Tần Ninh đúng là muốn chết rồi.
“Vốn không định giết ai đâu...”
Tần Ninh than thở, nắm chặt bàn tay.
Gràooooo...
Mà chính vào lúc này, một tiếng gào thét đột nhiên vang lên.
Sóng khí lớn mạnh cuồn cuộn lăn tới.
Sông Đại Hoang phía sau mọi người bỗng tràn lên những đợt sóng lớn.
“Ồ?”
Tần Ninh nhìn ra phía sau, vẻ mặt hơi sửng sốt, quay ra cười nói: “Bạn cũ muốn giúp cũng được!”
Tần Ninh ngưng tay lại, đứng yên tại chỗ.
Mà lúc này, nước sông Đại Hoang dâng lên không ngừng, phun trào đến không trung.
Một con giao long được ngưng tụ ra.
Nước sông hỗn độn, giao long cao đến trăm trượng lúc này đang dâng lên ào ào, cuộn trào tới bờ sông, hướng về phía Dương Khai Thái.
Phụp...
Một âm thanh trầm thấp vang lên, Dương Khai Thái lúc này bỗng lui lại phía sau.
Giây phút ấy, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Chuyện gì vậy?”
“Con rồng nước này... ở đâu ra đây?”
“Sông Đại Hoang nghe nói là do giao long răng xanh hóa thành, không lẽ tôn giả Đại Hoang hiển linh rồi sao?”
“Ngu ngốc, tôn giả Đại Hoang đã chết hàng vạn năm rồi”.
Lúc này tất cả đều vội vã tránh ra, chỉ sợ sóng nước sẽ ập đến người mình.
Giây phút ấy, tất cả đều chết lặng.
“Cảm ơn nhé, bạn cũ!”
Tần Ninh mỉm cười.
Sau đó hắn bước lên nhìn Dương Khai Thái.
“Ta muốn giết người, bất kể là thượng quốc, cương quốc hay là tông môn, đều phải xem... tâm trạng của ta!”
Tần Ninh huơ một ngón tay, có ánh sáng lúc này tóe ra.
Con rồng nước kia há miệng ra nuốt.