Trước sơn môn Thú Hoàng cốc.
Không hề giống như thế lực các đại tông môn, sơn môn Thú Hoàng cốc chỉ là giữa hai tòa núi cao trăm trượng, một đại lộ rộng trăm thước.
Không bố trí cửa lớn gì.
Lúc này cung chủ Đoạt Mệnh nhìn về phía sơn môn.
“Lý Khiêm của Đoạt Mệnh cung đến viếng thăm!”
Giọng nói vang lên, ngoài sơn môn hai thân ảnh dậm chân ra, nhìn thấy cung chủ Đoạt Mệnh liền chắp tay nói: “Hóa ra là Lý cung chủ, xin mời xin mời”.
“Làm phiền hai vị thông báo, lần này có người… viếng thăm!”
Nhìn thấy sau lưng Tần Ninh, cung chủ Đoạt Mệnh cũng không dám nói bừa.
“Nếu đã như vậy, theo Lý cung chủ cùng nhau đi vào đi!”, người kia khách khí nói.
Chỉ là Tần Ninh đứng ở đó không nhúc nhích.
“Hả?”
Hai người kia cau mày nhìn về phía Tần Ninh.
Cung chủ Đoạt Mệnh nhất thời không nói.
Tần Ninh muốn làm gì?
Gọi Hoàng Thiên Hạo ra?
Đừng nói đùa!
Chỉ là một khắc sau, Tần Ninh đột nhiên mở miệng.
“Để cốc chủ các ngươi đi ra tiếp khách đi!”
Lời vừa dứt, cung chủ Đoạt Mệnh sửng sốt.
Hai người kia cũng sửng sốt.
“Lý cung chủ, người bạn này của ông quá kiêu ngạo rồi, các chủ nghênh đón?”
Một người giễu cợt nói: “Cốc chủ sẽ đích thân ra mặt nghênh đón một tiểu tử linh cảnh Tụ Dương đỉnh phong?”
“Lý cung chủ, tại hạ không phải nhằm vào ngươi, chỉ là người bạn này của ông chí khí quá cao rồi?”
“Chí khí cao sao? Ta không thừa nhận!”
Tần Ninh lúc này khẽ mỉm cười nói: “Cốc chủ các ngươi tốt nhất đích thân ra nghênh tiếp đi, nếu không…”
“Nếu không ngươi thế nào?”, người kia lại nói: “Nơi này là Thú Hoàng cốc, ngươi dám gây chuyện thử xem?”
“Được đó!”
Hả?
Cái gì?
Nghe thấy trả lời đột nhiên của Tần Ninh, hai người ngây ra.
Chỉ là lúc này, Tần Ninh toét miệng cười.
Một khắc sau, hai người kia trợn tròn mắt.
Một thân ảnh trăm trượng lúc này hai móng đạp đất, từng bước nằm bò đi đến trước.
Chín cái đầu lớn mang vảy màu đỏ nhạt, chín cặp mắt ừng ực di chuyển, một luồng sát khí tức tanh lúc này ngưng tụ.
“Cửu Anh, đừng khách khí!”