TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 8147 "NGƯƠI LÀ AI?"  

"Người sống lúc trước đâu?"

Tần Ninh nói thẳng: "Chúng ta đến để tìm đến bà ấy".

Nghe nói như thế, người đàn ông cười ha ha nói: "Người phụ nữ kia sao?

Đã bị ta làm thịt rồi!"

"Ngươi muốn chết".

Người đàn ông vừa dứt lời, Lâm Uyên lập tức giận dữ, sát khí lan ra, bay thẳng về phía Ngô Huyên.

Hắn ta này cũng là cấp bậc quỷ tướng, nhưng lại mạnh hơn mấy vị quỷ tướng Mạnh Huân, Càn Hổ nhiều.

Cảnh giới tam biến.

Bây giờ Lâm Uyên cũng là cảnh giới tam biến, hoàn toàn không sợ.

Ầm... Hai người va vào nhau, khí thế kinh khủng.

Mà từng vị quỷ linh quỷ mị quỷ binh thì căn bản không dám tới gần.

Tần Ninh nhìn Lâm Uyên và Ngô Huyên đánh nhau, bước chân ra đi vào bên trong dãy núi.

Mà đúng lúc này, một bóng người đột nhiên ngăn cản trước mặt hắn.

"Dương Đỉnh Vân".

Tần Ninh nhìn bóng người vừa xuất hiện kia.

"Hả?"

Mà vị quỷ vương đã hiện ra rõ một ít hình dáng người sống đưa mắt nhìn Tần Ninh, lại có chút kinh ngạc.

"Tộc trưởng nhà họ Dương ở Tự Tại Thiên - Dương Đỉnh Vân, ta không nghĩ tới thế mà ngươi đã chết".

Tần Ninh mở miệng nói: "Dương Đỉnh Vân, ngươi có biết ta là ai không?"

Giờ phút này, Dương Đỉnh Vân mở miệng nói tiếng quỷ: "Ngươi tiến vào A Tị Địa Ngục, thế mà lại còn nói được tiếng quỷ!"

"Ngươi là ai, có liên quan gì đến ta?"

Tần Ninh mỉm cười, tiếp tục nói: "Sở Vân Nhân là mẫu thân của Thông Thiên Đại Đế, ngươi phải biết chứ?"

Sắc mặt Dương Đỉnh Vân thần sắc xiết chặt, mang theo mấy phần đề phòng nhìn về phía Tần Ninh.

"Ngươi là ai?"

"Vừa rồi không phải ngươi còn nói ta là ai có liên quan gì tới ngươi sao?"

Tần Ninh cười.

Dương Đỉnh Vân nói: "Nếu như ngươi có ý đồ gì, ta không ngại... làm thịt ngươi ở chỗ này đâu".

Nghe thấy lời này, Tần Ninh chỉ mỉm cười, cũng không tức giận.

"Dương huynh đệ, sao vậy?"

Giờ phút này, một bóng người chậm rãi bước ra từ bên trong dãy núi, khó hiểu hỏi.

Một bộ váy màu tím khói phấn ngọc, một đôi trâm bạc cài hai bên tóc mai.

Mái tóc đen như mực dài đến eo ôm lấy khuôn mặt trắng như sen.


Đó là một người phụ nữ tầm ba mươi mấy tuổi, mái tóc dài tản ra, chỉ là trên gương mặt xinh đẹp có vài phần tái nhợt, cả người nhìn rất suy yếu, đã phá hủy khí chất đoan trang hiền từ của người phụ nữ.

Đọc truyện chữ Full