Giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía người phụ nữ kia, trong lòng ngây ngẩn, cứ đứng ở nơi đó không biết nên khóc hay nên cười, dần dần hai mắt ửng đỏ, một giọt nước mắt chảy xuống.
"Phu nhân!"
Lâm Uyên sao còn quan tâm đến việc đánh nhau với Ngô Huyên nữa, ông ấy bỏ Ngô Huyên qua một bên, đi đến phía trước.
Chỉ là còn chưa tới gần người phụ nữ đã bị Dương Đỉnh Vân đẩy ra.
"Dừng tay, dừng tay".
Người phụ nữ vội vàng nói: "Dương huynh đệ, vị này là phu quân của ta".
Dương Đỉnh Thiên tò mò nhìn Lâm Uyên.
"Phu nhân".
Lúc này Lâm Uyên vội vàng tiến đến, cầm lấy tay người phụ nữ kia, hốc mắt ửng đỏ, nói: "Phu nhân, nàng không sao chứ?
Đám quỷ quái này có gây khó dễ cho nàng không?
Có ăn thịt của nàng, uống máu của nàng không?
Xin lỗi xin lỗi, ta tới chậm".
Người phụ nữ lại tức giận nói: "Nếu đã ăn thịt uống máu của ta, chàng còn có thể nhìn thấy ta sao?"
"Vâng vâng vâng...", Lâm Uyên vỗ đầu một cái, cười ha ha nói: "Đúng đúng đúng, ta đúng là vui đến hồ đồ rồi".
Lâm Uyên lập tức nắm chặt hai tay phu nhân, nói: "Phu nhân, nàng nhìn đi, nàng xem là ai tới, nàng xem tên nhóc thối này là ai đi".
Nói rồi Lâm Uyên nhìn Tần Ninh.
Lúc này, người phụ nữ nhìn về phía hắn với ánh mắt như nước, dò xét từ trên xuống dưới.
Ngay sau đó liền nhẹ nhàng mỉm cười một cái, trong mắt toàn là vẻ từ ái, nói: "Là Thần nhi sao?"
Tần Ninh nhếch miệng cười một tiếng, nước mắt chảy xuống, đưa tay vén trường sam lên quỳ rạp xuống đất.
"Là con, mẹ".
Hiển nhiên người phụ nữ này chính là Sở Vân Nhân còn chưa chết.
Lúc này, Sở Vân Nhân đi ra từng bước một, đến trước mặt Tần Ninh, nhẹ nhàng nâng hai tay lên sờ mặt hắn, cười nói: "Nhìn qua không khỏe mạnh bằng lúc trước, gầy đi chút, nhưng lại trắng lên không ít".
Tần Ninh đột nhiên bắt lấy hai tay Sở Vân Nhân, nở nụ cười.
"Mẹ còn có thể nhận ra con sao?"
"Có một số chuyện, cho dù con đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất thì mẹ vẫn có thể cảm giác được".
Sở Vân Nhân nói: "Con trai ngoan, mau dậy đi".
Chỉ là giờ phút này, Tần Ninh không thể dậy nổi, hắn dùng