Chiêm Ngưng Tuyết chậm rãi nói: “Giết hắn đi.”
“Ơ kìa?”
Thạch Cảm Đương tức thì sởn cả tóc gáy.
Còn chưa hỏi gì mà đã đòi giết ta là sao?
Sao nữ nhân này còn tàn nhẫn hơn cả muội muội nàng ta thế!
“Hả?”
Chiêm Tuyền Vũ cũng sửng sốt.
“Nhưng muội thấy có vẻ hắn không nói bậy đâu...”, Thạch Cảm Đương chen mồm vào ngay: “Ta không có nói bậy, ta không có nói bậy, sư tôn ta có mấy người đệ tử lận!”
“Đại đệ tử Dương Thanh Vân, nhị đệ tử Ôn Hiến Chi, tam đệ tử Diệp Nam Hiên... Sư tôn ta chính là chuyển kiếp của Cửu U Đại Đế, là chuyển kiếp của Ngự Thiên Thánh Tôn, là chuyển kiếp của Cuồng Võ Thiên Đế, là chuyển thế của Thanh Vân Kiếm Đế, còn là chuyển kiếp của Cửu Nguyên Đan Đế, còn là chuyển kiếp của Thông Thiên Đại Đế, còn là... còn là chuyển kiếp của ai đó ta không nhớ ra, nói chung là chuyển thế chín lần!”
“Người rất lợi hại, biết cả thuật luyện đan, thuật trận pháp, thuật luyện khí, thuật con rối lẫn thuật ngự thú, gì cũng giỏi tất”.
“Ta có một sư tỷ tên Chiêm Ngưng Tuyết thật mà, có thể không phải ngươi, chỉ là trùng tên thôi”.
Bị chèn ép quá đà, Thạch Cảm Đương nói một thôi một hồi như cái máy hát, không dừng lại được.
Hắn ta bị bà cô Tuyền Vũ này giam giữ suốt bao nhiêu năm qua, bà cô này năm lần bảy lượt đòi giết hắn ta vậy thôi chứ trong lòng rất sợ hắn ta.
Thế nhưng tỷ tỷ của bà cô này nghiêm túc thật.
Sát khí tỏa ra từ nàng ta rất thật.
Hắn ta không muốn chết! Chiêm Ngưng Tuyết lập tức nhìn về phía Thạch Cảm Đương, hờ hững hỏi: “Ngươi nói ta là sư tỷ của ngươi, vậy thì ngươi chứng minh xem nào?
Đến sư tôn của ta là ai mà ngươi cũng không biết”.
Mẹ nó! Trong lòng Thạch Cảm Đương chỉ ước băm vằm bản thân một trăm lẻ tám ngàn lần.
Sư tôn đã nhắc nhở bọn họ phải nói tên của các sư huynh sư tỷ nhiều lần, kể hết những gì hắn đã trải qua trong mấy kiếp sau.
Nhưng mà... hắn ta đâu có nhớ! Thạch Cảm Đương hắn ta làm việc có bao giờ phải dựa vào người khác đâu?
Dựa dẫm vào sư huynh sư tỷ nhà mình thì còn gì là thể diện nữa! Nhưng bây giờ... xong bà nó rồi!
“Ta thật sự không nhớ!”
Thạch Cảm Đương như sắp khóc tới nơi, hắn ta vội vàng bào chữa: “Nhưng không sao, không sao, ngươi đừng giết ta, ngươi đừng giết ta mà”.
“Ngươi dẫn ta đi gặp Tần Ninh đi, người là sư tôn của ta cũng là sư tôn của ngươi đấy. Chỉ cần ngươi thấy Tần Ninh là biết ta nói thật thôi!”
“Nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ hối hận cả đời đấy”.
Chiêm Ngưng Tuyết phất tay một cái, hỏi: “Ngươi có biết hơn ba vạn năm qua, đã có bao nhiêu người tới Phong Thiên Tông nhằm lừa ta không?”
“Tổng cộng có mười ba ngàn năm trăm hai mươi bảy người, nhưng tất cả đều đã bị ta giết chết, không một ngoại lệ”.
“Ngươi, chính là người thứ mười ba ngàn năm trăm hai mươi tám!”
Giây phút ấy, đầu óc Thạch Cảm Đương trống rỗng.