Nữ nhân này muốn giết hắn ta thật kìa! Khí lạnh của nàng ta gần như sắp dung nhập vào trong cơ thể hắn ta rồi.
“Thân xác!”
Đột nhiên, Thạch Cảm Đương la lên: “Thân xác, ta biết thân xác nằm ở đâu!”
Ngay lúc đó, vẻ mặt của Chiêm Ngưng Tuyết thình lình ngưng trệ.
Thạch Cảm Đương vội vàng nói: “Mỗi lần chuyển thế sư tôn lão nhân gia luôn để lại thân xác của mình, dặn các đệ tử bảo vệ thân xác của người, không được xảy ra bất cứ sơ sót nào!”
“Thân xác, thân xác ở Hạ Tam Thiên, đại lục Vạn Thiên của sư tôn ta đã được dung hợp rồi, sau này thể nào người cũng tới tìm ngươi để đòi lại thân xác thôi!”
Giờ phút này, Chiêm Ngưng Tuyết bỗng tái mặt.
Thân xác! Chiêm Tuyền Vũ đứng kế bên tò mò hỏi: “Thân xác gì thế?”
Thạch Cảm Đương nghe cô ta hỏi vậy thì hai mắt sáng bừng.
Ngay cả muội muội của Chiêm Ngưng Tuyết cũng không biết thì chứng tỏ chắc chắn chỉ có bản thân Chiêm Ngưng Tuyết biết mà thôi.
Hắn ta cũng biết, thế là không phải chết nữa rồi!
Chiêm Ngưng Tuyết nhìn về phía Thạch Cảm Đương, lạnh lùng chất vấn: “Những điều ngươi kể đều là thật chứ?”
“Chắc chắn, chắc chắn là thật.
Chiêm Ngưng Tuyết lập tức quay về phía Chiêm Tuyền Vũ, mở miệng hỏi: “Muội gặp hắn ở đâu?”
“À thì...”, Chiêm Tuyền Vũ ngẩn người, ngượng ngùng trả lời: “Muội... tình cờ bắt gặp thôi...”, Thạch Cảm Đương nhanh nhảu nói: “Sư tỷ, muội muội ngươi nhốt ta mấy năm trời chỉ vì lúc đầu gặp ở tửu lâu hai bên xảy ra mâu thuẫn thôi đó!”
“Mâu thuẫn gì?”
“Ta đang khoe với người khác sư tôn ta vô địch thiên hạ, không ai sánh bằng thì nàng ta nhảy vào nói sư tôn ngươi mới là vô địch thiên hạ. Nàng ta đòi ta chứng minh bằng được, ta không chứng minh được thì nàng ta bắt ta, nhốt ta, nói khi nào ta chứng minh được mới chịu thả ta ra”.
“Chỉ vì thế thôi à?”
Chiêm Ngưng Tuyết nhìn về phía Chiêm Tuyền Vũ.
Chiêm Tuyền Vũ đỏ mặt, cuống quýt biện minh: “Do tên này kiêu ngạo quá muội không ưa”.
“Không ưa nên nhốt người ta?”
“Càn quấy!”
Lời khiển trách này làm mặt mày Chiêm Tuyền Vũ tái mét.
Tỷ tỷ đã nổi giận là không ai cản nổi.
“Sư tỷ, ngươi phải đòi lại công bằng cho ta!”
Thạch Cảm Đương thừa thắng xông lên.
“Ta chưa chấp nhận ngươi là sư đệ của ta đâu!”
Chiêm Ngưng Tuyết nhíu mày, dửng dưng nói: “Với tính tình của sư tôn ta thì sao vừa ý ngươi được?
Thiên phú cũng tầm thường, đầu óc thì ngu si đần độn!”
Hả?
Gì cơ?
?
???
Ý gì đây?
Sư tỷ mắng ta à?