Hai mươi người dũng mãnh xông lên kia lần lượt lùi lại, nét mặt ai nấy đều tràn ngập sự sợ hãi.
Chuyện gì thế này?
Đúng lúc đó, một bóng người mặc áo đen, khoác áo ngoài đen xuất hiện trước người Tần Ninh, Hoa Nguyệt Dung, Tiểu Nhan và Cửu Anh, người nọ có gương mặt tuấn tú, biểu cảm hơi thờ ơ. Vào lúc này, hắn ta nhìn xung quanh với vẻ ngạc nhiên.
"Tần công tử!"
Người đàn ông nhìn về phía Tần Ninh, nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Ngươi lại thử ta nữa hả?"
Tần Ninh hờ hững trả lời: "Không, bọn ta gặp nguy hiểm thật, ngươi nhìn kìa".
Lúc này, hai mươi mấy người bị cản lại ở đằng trước cũng ngơ ngác nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
Người đàn ông áo đen nhìn xung quanh một vòng, sau đó bất đắc dĩ nhìn về phía Tần Ninh, phàn nàn: "Thế này mà ngươi cũng gọi là nguy hiểm à?"
"Trong hai mươi mấy người này, cầm đầu là Chân Tiên nhị phẩm, còn lại đều là Chân Tiên nhất phẩm, trong khi ngươi bây giờ cũng là Chân Tiên nhị phẩm, đối phó với bọn hắn dễ như ăn cháo mà?"
Tần Ninh cực kỳ nghiêm túc: "Ta là người phi thăng, mới lên Chân Tiên nhị phẩm, không có tiên thuật, tiên pháp nào quen xài!"
"Ta...", nét mặt của người đàn ông áo đen vô cùng bất đắc dĩ, hắn ta chịu thua: "Rồi rồi, ta biết rồi!"
Quay sang nhìn về phía hơn hai mươi người kia, hắn ta bực bội hỏi: "Các ngươi đúng là, muốn chặn đường giết người thì cũng phải xem thực lực của mình có đủ không đã chứ?
Vị công tử Tần Ninh này muốn giết ngược lại hơn hai mươi người các ngươi cũng chẳng hề hấn gì đâu!"
Người đàn ông cầm đầu hừ lạnh: "Thằng ranh kia, ta khuyên ngươi đừng xen vào chuyện của người khác, nếu không... Chết cũng không biết vì sao chết đâu!"
"Ồn ào quá!"
Người thanh niên áo đen vừa dứt lời thì thân hình đã hành động.
Tốc độ của hắn ta nhanh đến nỗi ngay cả Hoa Nguyệt Dung cũng không thể đoán trước được đường đi nước bước của hắn ta. Đột nhiên, theo bước chân của thanh niên áo đen, một tiếng gào thét thảm thiết vang lên, một vị Chân Tiên nổ tung làm phát ra tiếng ầm vang dội.
Ngay sau đó là người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư... Những kẻ cản đường lần lượt hét lên rồi gục xuống.
Bầu không khí đầy áp lực bao phủ mỗi một người còn sống tại đây.
"Rút lui, rút lui mau, rút lui mau!"
Người đàn ông dẫn đầu hoảng hốt, vội vàng quát.
Nhưng trước mắt đã không còn cơ hội cho bọn chúng rút lui nữa.
Thanh niên áo đen ra tay rất tàn nhẫn, thực lực cách bọn chúng rất xa.