TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 8691 MANG ƠN AI PHẢI TRẢ THẬT?"

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Hoa Nguyệt Dung nhìn người thanh niên áo đen, tò mò hỏi: "Rõ ràng thực lực của ngươi mạnh như thế, sao có thể bị sói lông xanh làm bị thương nặng chứ?"

Thanh niên áo đen lúng túng đáp lời: "Các ngươi hiểu lầm rồi, không phải ta bị sói lông xanh làm bị thương nặng đâu, là tiên thú hùng mạnh trong dãy núi Lũng An đã gây thương tích cho ta đấy. Trên đường chạy ra khỏi núi, ta bị rất nhiều tiên thú và nguyên thú đuổi giết, cuối cùng thì đụng phải sói lông xanh, thế nên ta hoàn toàn không phải đối thủ của nó".

"Mặc dù đúng là bản thân ta bất phàm, khả năng tự chữa lành cũng rất tốt nhưng ngày hôm đó, tại nơi đó, nếu không nhờ các ngươi ra tay thì chắc chắn ta đã chết rồi, vì vậy ta chân thành cảm ơn các ngươi!"

"Hơn nữa, châm ngôn cả đời của bản thân ta là nói phải làm, làm phải ra kết quả. Nếu như các ngươi gặp phải nguy hiểm thì ta sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, không phải ta hứa cho vui đâu!"

Hoa Nguyệt Dung nhìn người thanh niên áo đen, chỉ cảm thấy càng khó tin hơn.

Mấy ngày nay bọn họ đi, không phát hiện ra có người nào âm thầm theo dõi, làm thế nào người thanh niên áo đen này có thể tới ngay khi được Tần Ninh kêu gọi chứ?

Kể cả cường giả Nhân Tiên Linh Tiên cũng hoàn toàn không làm được điều đó mà?

Tần Ninh không khỏi bật cười: "Nếu như ai cứu ngươi ngươi cũng hứa hẹn như thế, vậy thì chắc cuộc đời ngươi toàn là báo ơn với báo ân không nhỉ".

"À thì...", Tần Ninh tiếp lời: "Thôi được rồi, lần này cảm ơn ngươi, lần sau lỡ có gặp nguy hiểm ta sẽ gọi ngươi tiếp!"

Thanh niên áo đen bàng hoàng nói: "Tần công tử à, mong ngươi nhớ rằng phải thật sự nguy hiểm đấy, mấy chuyện ngươi có thể tự giải quyết thì gọi ta tới làm gì?"

"Ta nói rồi mà, ta mới vào Tiên Giới, chưa tu luyện tiên thuật, tiên pháp thì làm sao đánh lại bọn chúng được!"

Dứt lời, Tần Ninh khoát tay nói: "Tạm biệt nhé".

Hoa Nguyệt Dung, Tiểu Nhan và Cửu Anh theo Tần Ninh rời đi.

Nhìn bóng ba người một thú biến mất ở đường chân trời, thanh niên áo đen không khỏi cau mày nói: "Điêu ghê chưa, lười đánh nhau thì có!"

"Nhưng chắc có lẽ sau lần này sẽ tin ta không có ác ý rồi!"

Nói xong, bóng dáng người đàn ông áo đen mờ dần, cuối cùng biến mất tăm... Lúc sắp tới thành Bách Hoa, Hoa Nguyệt Dung vẫn còn nhiều nghi vấn chưa giải đáp được. Nàng ấy nhìn về phía Tần Ninh, tò mò hỏi: "Tần công tử, ngươi nghĩ người này là ai?

Lẽ nào là một vị Tiên Nhân tính tình kỳ lạ, mang ơn ai phải trả thật?"

"Ta cũng không biết nữa...", Tần Ninh lắc đầu.

Ít ra hắn cũng không nhìn thấy một chút bóng người quen cũ nào trên người hắn ta.

Tần Ninh có thể khẳng định hắn không quen biết người này! Lẽ nào là vị cố nhân nào tính được hắn đã trở về Thượng Tam Thiên nên sai người tới bảo vệ hắn?

Tần Ninh vẫn còn thắc mắc.


Thế là tiếp đó, hắn gọi thanh niên áo đen này tới để giúp hắn giải quyết nguy hiểm hết lần này đến lần khác.

Đọc truyện chữ Full