TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 9109 “ĐẸP KHÔNG?”

“Bản tọa thật sự muốn xem thử ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào!”

Hư Thiên Diễn cười lạnh, sau đó thân hình ngay lập tức lao ra ngoài.

Khi cách sơn cốc, nơi Tần Ninh đang ở khoảng mười dặm, Hư Thiên Diễn chậm bước chân lại, đang muốn xông lên.

Thì ngay vào lúc này.

Bốp! Một cái tát vang dội vang lên.

Hư Thiên Diễn chưa kịp động đậy, người cũng chưa tới nơi, nhưng tiếng tát đã vang lên.

Hai má Hư Thiên Diễn sưng vù, phun ra một ngụm máu tươi, người hắn ta chao đảo, ngã ngồi trên mặt đất.

“Thật ồn ào…”, tiếng cười lạnh truyền tới.

Kim Tiên ra tay.

Cách một khoảng không hơn mười dặm, tát Hư Thiên Diễn một phát! Có không ít người run sợ.

Là tông chủ cố ý không ra tay, hay là… tông chủ không kịp phản ứng?

Nếu ngay cả tông chủ cũng phản ứng không kịp, vậy thì… vị Kim Tiên làm khách ở Thiên Hỏa Tông này có thực lực… không đơn giản chỉ là Kim Tiên như vậy.

Trong phút chốc, bốn bề vắng lặng.

Hư Thiên Diễn ngã ngồi trên mặt đất, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được.

Trên mặt hắn ta cũng không còn kiêu ngạo và phẫn nộ như trước, mà chỉ còn lại… sự hoảng sợ.

Khi đối thủ mạnh tới mức ngay cả tư cách chạm mặt mà bản thân cũng không có thì ai mà không sợ cho được! Hư Linh Trúc nhìn mười mấy người đang đứng ngoài sơn cốc.

“Lui ra hết đi!”

Giọng nói linh hoạt kỳ ảo này, khuôn mặt xinh đẹp vẹn toàn, không có chút sợ hãi nào,

Hư Linh Trúc bước từng bước về phía trước, sau đó biến mất tại chỗ.

Sau đó, cô ta xuất hiện bên ngoài sơn cốc.

Trong sơn cốc, bên hồ nước, một người thanh niên áo trắng ngồi khoanh chân, bên cạnh hắn còn có một nữ tử, váy xanh bay phấp phới, xinh đẹp tuyệt trần, hoạt bát mà không gian xảo.

Người này là Kim Tiên.

Hư Linh Trúc đứng trước mặt bọn họ, cách bọn họ mười bước, cười xòa rồi bảo: “Là do người của ta mạo phạm, bây giờ, ta thay mặt bọn họ xin lỗi hai vị”.

Chỉ cần nhìn một cái là Hư Linh Trúc đã biết mình không phải là đối thủ của nàng.

Hơi thở Kim Tiên không cùng cấp bậc.

Tần Ninh xoay người lại, nhìn Hư Linh Trúc, đánh giá cô ta từ trên xuống dưới.

Điều này khiến cho đôi mi thanh tú của Khương Thái Vi nhíu lại.

“Đẹp không?”

Khương Thái Vi hỏi một cách thản nhiên.

“Dáng người đầy đặn, yểu điệu thướt tha, khí chất độc đáo, cũng không tồi”.

“Phải không?”

Đọc truyện chữ Full