Nghe thấy vậy, giọng Khương Thái Vi lạnh như băng, Tần Ninh cười khẽ: “Không sánh bằng nàng!”
Khương Thái Vi chậc lưỡi.
Hư Linh Trúc nhìn hai người bọn họ, chỉ cảm thấy không thể tin nổi.
Tần Ninh có cảnh giới Địa Tiên, nhìn là biết ngay, dưới pháp nhãn của một Kim Tiên như cô ta, không thể giả được.
Phu nhân của một vị Địa Tiên, lại là một vị Kim Tiên?
Việc này đúng là khó thể tin nổi.
Tần Ninh nhìn về phía Hư Linh Trúc, bây giờ hắn mới nói: “Tìm ta làm gì?”
Hư Linh Trúc mở miệng hỏi: “Xin hỏi, là Tần công tử đã ngăn chặn miệng núi lửa đúng không?”
“Đúng vậy…”
“Bên trong núi lửa có thứ gì?”
Nhân tiện đó, Hư Linh Trúc hỏi.
“Có thứ gì sao, chẳng phải là Trùng Hư Tiên Tông các ngươi cũng cảm nhận được sao?”
Tần Ninh cười nói: “Thần vật tuyệt thế sắp xuất thế”.
Thần vật tuyệt thế.
Bốn chữ này đủ để lay động lòng người.
Trùng Hư Tiên Tông cũng đã cảm ứng được, nhưng mà cũng không thể chắc chắn được.
Hư Linh Trúc nhận ra được rằng Tần Ninh là một người có tâm cao ngạo, cho dù nhìn thấy một Kim Tiên như cô ta nhưng Tần Ninh cũng không sợ.
“Lần này, Trùng Hư Tiên Tông tới đây chính là vì tìm kiếm sự ảo diệu của Thiên Hỏa Sơn, tạm thời ở nhờ tại nơi bảo địa là Thiên Hỏa Tông, sẽ không ỷ thế hiếp người”.
Hư Linh Trúc nói xong liền xoay người rời khỏi đây.
Sau lưng cô ta vang lên giọng nói của Tần Ninh.
“Ta khuyên ngươi đừng nên mang theo nhiều người như vậy, cảnh giới Chân Tiên, Nhân Tiên, Linh Tiên, đi là đang tìm đường chết, không thể sống sót”.
“Cảnh giới Địa Tiên… tốt nhất là không nên tiến vào, nếu không chẳng những không tìm được thần vật mà ngay cả nền móng của Trùng Hư Tiên Tông các ngươi cũng sẽ bị lung lay”.
Hư Linh Trúc sửng sốt.
Nhưng sau đó Hư Linh Trúc nhanh chóng quay lại tiên thuyền.
Tất cả các vị quản lý cấp cao của Trùng Hư Tiên Tông như Hư Thiên Diễn, Hoa Diễm và các vị trưởng lão Thiên Tiên thất phẩm, bát phẩm, cửu phẩm đều đang tụ tập lại với nhau.
“Tông chủ…”
“Trùng Hư Tiên Tông của chúng ta chỉ nghỉ lại tại đây, còn những việc khác không liên quan tới chúng ta”.