TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 9320 CỐ VÂN KIẾM MỆT LÒNG.

Thôn Yêu Yêu cười hì hì, nói: “Nghe đồn mỗi vị phu nhân của Mục đại nhân mỗi người mỗi vẻ, Tần Ninh cũng có mấy vị phu nhân, ta thấy hắn học theo Mục đại nhân rồi”.

“Cái hay lại không học được mà lại đi học cái xấu!”

Thôn Tử Lang không khỏi cười nói: “Đàn ông mà...”, “Cẩu nam nhân”.

Thôn Yêu Yêu hừ nói: “Ca, sau này ngươi không thể như vậy, ta chỉ cần một chị dâu thôi, ngươi đừng có đi trêu hoa ghẹo nguyệt”.

“Con nhóc này, ngươi thì biết cái gì”.

Thôn Tử Lang nói tiếp: “Được rồi, mau đi thôi”.

Hai anh em họ rời đi.

Thôn Tử Lang cũng nói thêm: “Mấy vị bên kia đều đã được chăm sóc cẩn thận chưa?”

“Đại ca yên tâm đi, có người trông coi hết, nếu những kẻ ngoại vực kia ra tay với bọn họ thì chúng ta sẽ ra tay lại”.

“Nhưng mà, nếu mấy tên đại ngu ngốc kia gặp chuyện nguy hiểm khác thì chúng ta sẽ không nhúng tay vào”.

“Ừ...”, Thôn Yêu Yêu tiếp lời: “Đại ca, ngươi cảm thấy Tần Ninh có sức hút gì, sao có thể khiến cô gái ấy để tâm như vậy chứ?”

“Ta không biết”.

“Chắc chắn ngươi biết!”

“Ta không biết thật mà... có lẽ... Tần Ninh có một cái eo khỏe khoắn!”

“Hả?”

“...”, bóng dáng hai anh em họ biến mất, giọng nói cũng từ từ mờ dần.

Nhưng ngay lúc ấy, dưới đám mây nơi hai anh em họ vừa đứng trên bỗng xuất hiện một bóng người hư ảo.

Bóng dáng mờ ảo dần trở nên chân thật.

Và rồi hóa thành dáng vẻ một thiếu niên khoảng tầm mười sáu mười bảy tuổi, trong tay cầm một cây quạt long, phong thái ung dung tự tại, hào hoa phong nhã.

Người thiếu niên lẩm bẩm nói: “Mục đại nhân... đó là phụ thân của sư phụ... tộc Thôn Hồn... ngoại vực... xem ra bọn họ là do Mục Thần Đế sai bảo đến bảo vệ sư phụ rồi?”

“Thế nhưng... cũng quá chậm rồi!”

Thiếu niên không khỏi than thở: “Người bị Viêm tộc và Vũ tộc kéo đi rồi mới tới làm gì?”

Cùng lúc đó, không gian bên cạnh thiếu niên bắt đầu vặn vẹo, một người khác bước ra.

Vóc dáng người nọ thẳng tắp như vỏ kiếm, xuất hiện bên cạnh thiếu niên, khom lưng nói: “Thiên Tuế gia”.

“Ai da, lão Tư Đồ, sao ngươi lại đến đây?”

Người thiếu niên này chính là người đứng đầu Thần Môn, Cố Vân Kiếm.

Còn người vừa xuất hiện chính là Lục Thiên Tuế thanh danh hiển hách của Thần Môn xưa kia, Tư Đồ Hữu.

Thực tế, Tư Đồ Hữu không phải là Lục Thiên Tuế gì đó mà chính là một trong các phó môn chủ của Thần Môn.

Chẳng qua là người ngoài cứ truyền tai nhau như vậy nên mọi người cũng dần dần chấp nhận danh xưng này.

Tư Đồ Hữu nhìn vào Cố Vân Kiếm, nói: “Ta không muốn quan sát Thần Tinh Dịch, xin Thiên Tuế gia đổi cho ta cái khác đi!”

Chậc... Cố Vân Kiếm mệt lòng.

Đọc truyện chữ Full