“Tư Đồ Hữu này...”, Cố Vân Kiếm khuyên nhủ: “Thần Tinh Dịch là một trong các đồ đệ thân yêu của sư phụ ta, trách nhiệm của ngươi quan trọng lắm ngươi biết không?”
“Ngươi thấy hai tên Nạp Lan Lăng và Uất Trì Viêm kia không phải đang làm rất tốt sao?”
“Chỉ là ngăn chặn Ma tộc ra tay với bọn họ thôi, còn những chuyện khác không cần ngươi quan tâm!”
Nạp Lan Lăng là Bát Thiên Tuế của Thần Môn.
Còn Uất Trì Viêm là Thất Thiên Tuế của Thần Môn.
Bọn họ cùng với Lục Thiên Tuế Tư Đồ Hữu đều là phó môn chủ của Thần Môn, tiếng tăm lừng lẫy, trong cả Tiên Giới đều thuộc hàng số một số hai.
Người ngoài đều chỉ biết rằng Thần Môn bị diệt vong, nghĩ rằng Cố Vân Kiếm, Nạp Lan Lăng và Uất Trì Viêm đều đã chết.
Chỉ có một số ít người suy đoán rằng mấy người này thật ra không chết.
Nghe Cố Vân Kiếm khuyên bảo, Tư Đồ Hữu rầu rĩ nói: “Nếu hắn ta không phải là đồ đệ của Thái Tuế Thần đại nhân thì ta đã tát chết hắn ta rồi!”
Hả?
Thần Tinh Dịch làm quần què gì rồi?
Sao khiến thân tín của hắn ta uất ức như vậy chứ?
“Thiên Tuế gia, người đổi cho ta cái khác được không?”
Tư Đồ Hữu nói lại lần nữa.
“Không được, ngươi nói cho ta biết tại sao đi?”
Tư Đồ Hữu nghe vậy, vẻ mặt quái dị nói: “Tên này quá tự luyến rồi!”
“Ta quan sát hành động hằng ngày của hắn ta, mới sáng sớm đã soi gương, soi xong rồi nói câu: vãi đạn, ta thiệt đẹp trai”.
“Hơn nữa, tên này có phải là người không thế, mỗi ngày đều có phụ nữ tìm đến, vì hắn ta mà muốn sống muốn chết”.
“Mà thằng cha này lại còn là tay chơi lạm tình, hắn ta còn được phụ nữ yêu thích lắm, mỗi ngày đều ngủ với một người, đến ta còn sợ hắn ta tinh tẫn nhân vong!”
Nghe Tư Đồ Hữu căm hận trình bày, Cố Vân Kiếm gật đầu chấp nhận.
“Quan trọng nhất chính là cái câu hắn ta nói mỗi sáng kia kìa: ta thiệt đẹp trai quá à!”
Tư Đồ Hữu hừ nói: “Tuy tức thật đó, nhưng... không biết phản bác kiểu gì”.
Thần Tinh Dịch đẹp trai thật.
Tư Đồ Hữu cảm thấy, nếu Thần Tinh Dịch mặc đồ nữ thì mình cũng ra tay được.
“Nếu không người nói đi, ngoại trừ chuyện Ma tộc ra tay, chúng ta không nhúng tay vào ra thì ta thật sự rất muốn tìm chuyện cho hắn ta làm”.
Tư Đồ Hữu đau khổ nói.
Cố Vân Kiếm vỗ vai thân tín nhà mình, trấn an nói: “Không sao, không sao, thế này đi, để ta đi tìm mấy công chúa thành nữ trong các tông môn gia tộc gì đó cho ngươi vui sướng vậy...”, Tư Đồ Hữu nghe vậy, phẫn nộ quát lên: “Thiên Tuế gia, người nghĩ ta là người thế nào vậy! Cả đời Tư Đồ Hữu ta quang minh lỗi lạc, sao có thể dơ bẩn như vậy chứ!”
“Được rồi, ta biết mà”.