TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 10101 “PHƯƠNG THƯ MẠN!”

Là đồ đệ của Hồn Vũ Thiên Tôn, Hồn Vô Ngân!

Hồn Vô Ngân tinh thông cái gì?

Đó là thuật luyện hồn.

Nên muốn tìm được Cố Vân Kiếm rất gian nan.

Khí chất và cơ thể võ giả đều có thể thay đổi nhưng hồn phách lại không thể.

Nhưng Cố Vân Kiếm lại có tiên quyết của thuật luyện hồn mạnh nhất Tiên Giới, vậy ai có thể tìm được hắn ta chứ?

Trừ phi chính hắn ta tự bại lộ!

Năm đó ở Thần Môn, Thái Tuế Thần, Hồn Vô Ngân, là người mạnh nhất Tiên Giới.

Đệ tử của hắn Cố Vân Kiếm được người đời gọi là Cửu Thiên Tuế.

Dưới trướng hai sư đồ bọn họ là Bát Thiên Tuế, Thất Thiên Tuế,... mãi đến Nhất Thiên Tuế.

Nhất Thiên Tuế Ân Thiên được người gọi là Thiên Tuế gia.

Nhị Thiên Tuế Triệu Tử Thông gọi là Nhị gia.

Hai người bọn họ đều là những cao thủ nổi danh khắp tiên vực Thái Thần.

Triệu Tử Thông và Ứng Ngưng Vũ dừng tay.

Ân Thiên vặn đầu mình lại bình thường, miệng lẩm bẩm không biết đang thì thầm cái gì.

Nhị gia Triệu Tử Thông nhìn về phía Diệp Chi Vấn cười nói: “Diệp tiên sinh, lâu ngày không gặp...”

“Triệu Tử Thông, mạng ngươi lớn thật đó!”

Diệp Chi Vấn lạnh lùng nói.

Năm ấy, Triệu Tử Thông đã từng giả vờ phản bội Thần Môn gia nhập tộc Cửu Âm và tộc Cửu Dương.

Kết quả là...

Khi tộc Cửu Âm và tộc Cửu Dương tấn công Thần Môn, tên Triệu Tử Thông này đã liên thủ với Cố Vân Kiếm hại chết rất nhiều cường giả của tộc Cửu Âm và tộc Cửu Dương.

Tuy tên này nhìn rất nho nhã nhưng lại là một kẻ cực kỳ nham hiểm.

“Như nhau thôi!”

Triệu Tử Thông cười đáp: “Mệnh của ta là do ta quyết đâu phải do trời!”

“...”

Hơn mười vị cường giả của U Cổ tộc, Huyết Nguyệt tộc và Linh Đồng tộc nhìn tổ hợp kỳ lạ ấy mà lòng nảy ra đủ loại suy đoán.

Ba tên này rất kỳ lạ!

“Bọn họ là... người của Thần Môn ư?”

Một ông lão của Huyết Nguyệt tộc nhíu mày, hừ nói: “Không giết tên Tần Ninh kia ắt sẽ phá hủy kế lớn của các tộc chúng ta, điều đó là không được!”

“Các vị, lão phu đi giết tên Tần Ninh kia trước đây, các ngươi ở đây níu chân bọn họ đi!”

Ông lão kia vừa dứt lời thì bay vút lên trời.

“Này...”

Diệp Chi Vấn vừa đưa tay lên định nói gì đó.

Nhưng ông lão kia đã mất tăm rồi.

Sau mấy nhịp hô hấp.

Cách đó mấy trăm dặm.

Trong đất trời truyền tới tiếng gào thét vang dội.

Ngay sau đó, mấy nhịp hô hấp nữa trôi qua.

Có hai bóng người đạp lên không trung tới đây.

Một người trong đó là bị kẻ còn lại tóm theo.

Mà kẻ vừa bị tóm kia lại chính là ông lão thuộc Huyết Nguyệt tộc vừa chuẩn bị rời đi kia.

“Phương Thư Mạn!”

Diệp Chi Vấn thở dài.

Người nọ là một cô gái mặc áo giáp, dáng người yểu điệu, dung nhan xinh đẹp, có khí chất hiên ngang không thua bất kỳ đấng mày râu nào.

Đọc truyện chữ Full