Đó là Tứ Thiên Tuế của Thần Môn.
Phương Thư Mạn.
“Ngươi đến đây rồi thì chắc huynh trưởng của ngươi cũng ở đây nhỉ?”
“Khổ tâm Diệp tiên sinh nhớ mong rồi”.
Từ trong hư không có một người bước ra, người nọ có vóc người cao ngất, hơi gầy yếu, ngũ quan có chút thanh tú.
“Phương Thư Thanh!”
Diệp Chi Vấn lắc đầu.
Nhất Thiên Tuế đến Ngũ Thiên Tuế của Thần Môn đều đã lên sàn.
Xem ra hôm nay giết Tần Ninh là chuyện không thể nào.
“Diệp tiên sinh, đã nhiều năm không gặp nhau rồi...”
Phương Thư Thanh phe phẩy quạt giấy, khiêm nhường làm lễ chào hắn ta.
Vị Ngũ Thiên Tuế này của Thần Môn trông rất lịch thiệp, có tri thức, hiểu lễ nghĩa.
Ngũ đại Thiên Tuế đã xuất hiện cả rồi.
Mỗi một người đều khiến người ta cảm thấy rất quái dị, nhưng không ai trong số đó cho người ta cảm thấy cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng mà, cô gái mặc áo giáp dáng vẻ kiêu ngạo, sắc mặt lạnh nhạt tóm ông lão của Huyết Nguyệt kia lại khiến tất cả mọi người ở đây không dám thở mạnh.
Ông lão kia không hề tầm thường.
Ông lão đó là một vị cường giả Tiên Hoàng trên cả cảnh giới Tiên Quân, ở cả Tiên Giới, Tiên Hoàng đã thuộc về cấp bậc được hàng trăm triệu người tôn kính ngưỡng mộ và tán dương rồi.
Thế nhưng...
Chỉ nháy mắt, ông lão kia đã bị cô gái kia tóm lại dẫn về như một con chó.
Từ đó có thể thấy rõ được thực lực của cô gái đó.
Năm người đứng giữa không trung.
Lúc này, trên đỉnh núi hoang kia, mười mấy người dường như sinh ra một ảo giác rằng hình như mười mấy người bọn họ mới là kẻ bị năm người kia... bao vây?
Cảm giác vớ vẩn ấy khiến cho mười mấy người rùng mình.
Một ông lão Linh Đồng tộc nhìn về phía Diệp Chi Vấn, từ tốn hỏi: “Bọn họ đều là người của Thần Môn sao?”
“Ờ...”
“Hừ!”
Ông lão thuộc Linh Đồng tộc kia hừ nói: “Năm ấy tộc Cửu Âm và tộc Cửu Dương làm việc quá liều lĩnh khiến cho chuyện sắp thành lại bại, mà nay còn khiến cho Thần Môn đánh tới đây, làm việc nhúng tay vào Thái Thượng tiên vực...”
Thái Thượng tiên vực.
Tam đại tộc Linh Đồng tộc, Huyết Nguyệt tộc và U Cổ tộc đối đầu với các Tiên Đế Tiên Tôn ở vùng đất Trung Thiên đã quá sức lắm rồi.
Mà giờ lại thêm người của Thần Môn nữa.
Tiên Giới có mười hai đại tiên vực, các Dị tộc đều phân công cho mỗi Dị tộc.
Bình thường bọn họ vẫn hợp tác với nhau, nhưng vẫn phân chia theo việc chính ở mỗi đại tiên vực.
Mà bây giờ...
Người của Thần Môn gióng trống khua chiêng đến đây phá tan hành động của bọn họ.
Đây chính là do năm xưa tộc Cửu Âm và tộc Cửu Dương làm việc thất bại tạo thành.
Một người trung niên trong U Cổ tộc hừ nói: “Đúng là thế thật, sau này phải bẩm báo với các đại nhân sự tích đáng xấu hổ của tộc Cửu Âm và tộc Cửu Dương mới được!”
Cả lũ đều gật gù tán đồng.
Diệp Chi Vấn thấy thế thì lòng thở dài thường thượt.
Ôi mấy tên này...
Thật không có não mà!
Người ta có năm người mà dám đến đây, hôm nay các ngươi có đi được hay không cũng là vấn đề đấy, còn đứng đó so đo thất bại của tộc Cửu Âm và tộc Cửu Dương làm quái gì?
Năm ấy, nếu là đám Dị tộc bọn họ ở tiên vực Thái Thần, sợ rằng... sẽ bị diệt tộc mất nhỉ?