Tư Đồ Hữu vừa dứt lời, lại có một vị Tiên đế khác hờ hững nói: “Là do các ngươi vượt ranh giới rồi, Dị tộc trong Thái Thượng tiên vực có người ở Thái Thượng tiên vực lo”.
“Các ngươi lo cái gì?”
Tư Đồ Hữu cười to nói tiếp: “Ta thấy Dị tộc hoạt động sôi nổi lắm, còn chạy tới biển Nam Thiên gây sóng gió nữa...”, sắc mặt của các vị Tiên đế ở Thái Thượng tiên vực không giống nhau nhưng trong lòng đều rất khó chịu.
Thái Thượng tiên vực là Thái Thượng tiên vực, tiên vực Thái Thần là tiên vực Thái Thần, Thần Môn ở tiên vực Thái Thần chạy tới biển Nam Thiên ở Thái Thượng tiên vực đánh nhau với Dị tộc, các ngươi để Thái Thượng tiên vực ở đâu chứ?
Nếu là Thần Môn năm ấy thì bọn họ chấp nhận nhịn cho qua.
Dù sao, người đứng đầu Thần Môn năm ấy là Hồn Võ Thiên Tôn, Hồn Vô Ngân, chẳng ai dám mạo phạm hắn cả.
Nhưng bây giờ, nhà của Thần Môn đều đã bị hai tộc Cửu Âm và Cửu Dương đánh phá rồi! Vậy mà những kẻ Thần Môn này lại còn dám kiêu ngạo ở đây à?”
“Có chuyện gì thế?”
Đúng lúc ấy, trên mặt gương, bóng người Cố Vân Kiếm lại xuất hiện lần nữa.
“Môn chủ, bọn họ bảo Thần Môn chúng ta chõ mũi vào chuyện của người khác”.
Tư Đồ Hữu lại lấy ra một quả nữa cắn ăn.
“Ồ?”
Tấm gương cổ kính kia bay lên trời, phóng to ra thành một hình ảnh trên trời cao vạn trượng.
Hình ảnh trên bầu trời phản chiếu một khung cảnh u ám.
Mặt đất nâu sẫm, còn bầu trời nhuộm màu đỏ thẫm.
Lúc này, có một vị thiếu niên đứng giữa trời cao, ánh mắt rõ ràng là nhìn về phía nào đó trên mặt đất nâu sẫm kia, nhưng lại như nhìn thẳng vào các vị Tiên đế đang trên mặt biển.
Các vị Tiên đế bị thiếu niên kia nhìn chằm chằm như vậy thì bỗng ngẩn ngơ.
“Đây là ai thế?”
“Hắn ta là ai vậy?”
“Tư Đồ Hữu gọi hắn ta là môn chủ, lẽ nào là Cố Vân Kiếm ư?”
“Khí tức khác một trời một vực...”, đứng trên đỉnh Tiên Giới là tiên đế và tiên tôn.
Các vị tiên đế đều đã từng chu du qua các vùng đất trong các tiên vực.
Bọn họ đều đã từng gặp mặt Cố Vân Kiếm.
Nhưng người trước mặt họ lúc này hiển nhiên không phải là Cố Vân Kiếm.
Nghe đồn rằng hắn ta vẫn chưa chết nhưng lẽ nào thiếu niên đó là Cố Vân Kiếm sao?
Thiếu niên đó nhìn vào các vị tiên đế.
Nhưng trong hình ảnh, bỗng nhiên quanh người thiếu niên xuất hiện ba người.
Ba người kia có một người cao lớn vạn trượng hệt như một ngọn núi cao sừng sững, người nọ nhấc chân đạp thẳng xuống chỗ thiếu niên kia.
Tên còn lại trông như sấm chớp, kéo theo sấm sét cuồn cuộn giáng thẳng từ trời xuống chỗ thiếu niên.
Còn người thứ ba thì cầm một thanh kiếm, kiếm vừa chém qua bầu trời tách đôi, bầu trời đã bị kiếm chẻ thành hai nửa.
Từng chiêu của ba người họ nghiền nát cả đất trời.
Cho dù chỉ là hình ảnh phản chiếu, các vị tiên đế trên mặt biển cũng cảm nhận được luồng áp lực khủng khiếp ấy.
Đó là năng lực gì thế?
Khiến người ta không thể chịu nổi.
Người thiếu niên nhíu mày nhìn ba người cao lớn hùng dũng sánh ngang với trời đất kia.