Trong kế hoạch vĩ đại mà dị tộc đã lập ra lần này, ba dị tộc lớn đã tính toán từng đường đi nước bước sao cho thật thỏa đáng, hơn hết bọn họ còn có Tiên Quân trấn thủ.
Ban đầu ai cũng tưởng rằng phe dị tộc chắc chắn sẽ giành lấy chiến thắng.
Tuy nhiên, một mình kẻ này đã làm đảo lộn hết mọi thứ.
Những người có địa vị và quyền lực cao trong ba tộc lớn đều cực kỳ quan tâm đến người này, cắt cử Tiên Vương, Tiên Hoàng, thậm chí Tiên Đế ra tay nhưng đều bị kẻ khác ngăn cản.
Tần Ninh có người bảo vệ!
Không chỉ đơn giản là những nhân vật xa vời không thể thấy được trên Cửu Thiên.
Mà còn những cường giả tiếng tăm lẫy lừng trong Cửu Thiên này.
E rằng kế hoạch hôm nay đã đổ sông đổ bể rồi! Trong chốc lát.
Ba người Dương Thanh Vân, Lý Nhàn Ngư và Vân Sương Nhi không hẹn mà cùng bước ra khỏi phạm vi được lôi kiếp của Tần Ninh bao phủ.
Ba Tiên Quân lập mệnh ư?
Mạnh lắm hay sao?
Thử một lần mới biết được! Ba người liều mình xông tới mà không chút ngại ngần.
Tần Ninh đã cho họ một cơ hội để lột xác, vậy thì bọn họ cũng phải chớp lấy cơ hội nâng thực lực lên một tầm cao mới này.
Trong lúc đó.
Tần Ninh cũng không đứng không.
"Ta không đánh lại Tiên Quân lập mệnh, nhưng mấy người các ngươi thì ta vẫn giết được thôi".
Tần Ninh điều khiển lôi kiếp cuồn cuộn ập đến, lại xông tới chỗ đám người Cổ Hưng An đang đứng một lần nữa.
"Tên khốn kiếp này!"
Huyết Vô Chiết vô cùng tức tối.
Thế nhưng lúc này đây, hắn ta đã không còn can đảm nào để đánh nhau với Tần Ninh nữa.
Cái chết của vô số Tiên Quân trước đó là bằng chứng thép về việc bọn họ không phải đối thủ của Tần Ninh.
Cho dù có nhào lên đánh lần nữa thì cũng chỉ có nước chịu chết mà thôi.
Đâm đầu vào chỗ chết một cách lãng xẹt như vậy thì quá ngu xuẩn!
Huyết Vô Chiết không muốn chết tại đây chút nào.
Hắn ta là con trai của tộc trưởng Huyết Nguyệt tộc, một tương lai xán lạn và rực rỡ vẫn còn đang chờ đợi hắn ta ở phía trước.
Tiên Quân trung vị mới chỉ là khởi đầu trong hành trình trở thành cường giả của hắn ta. Trong tương lai, hắn ta còn phải trở thành Tiên Vương, trở thành Tiên Hoàng nữa!
Vù... Bóng người Huyết Vô Chiết chợt lóe, hắn ta lủi đi thật nhanh.
"Huyết Vô Chiết, ngươi làm cái trò gì đấy?"
Linh Vịnh Thanh thấy cảnh tượng này thì tái cả mặt.
Huyết Vô Chiết thì hừ lạnh, đáp trả: "Các ngươi muốn chết thì đi một mình đi, trước mắt đã không thể giữ được Huyết Minh thành nữa, rút lui thì có gì lạ đâu?"
"Mẹ nó, ngươi...", nghe thấy câu này, Cổ Hưng An chửi bới ngay: "Ngươi có còn là người không hả?"
Nơi này là Huyết Minh thành.
Hầu hết những người sinh sống tại đây đều là con dân của Huyết Nguyệt tộc cả.
Bọn họ còn chưa thốt ra chữ chạy mà Huyết Vô Chiết đã muốn bỏ trốn trước rồi.
"Biết là không thể làm được nhưng vẫn cứ đâm đầu là ngu xuẩn đấy biết không!"
Huyết Vô Chiết gầm thét: "Các ngươi cùng ta trốn khỏi nơi này đi!"
"Huyết Vô Chiết!"
Giờ phút này, Huyết Bá Luân cũng giận dữ khôn xiết, hắn ta sừng sộ quát: "Nếu ngươi không phải con trai tộc trưởng thì ta đã giết ngươi ngay tại đây rồi!"
Nghe hắn ta nói vậy, Huyết Vô Chiết lạnh lùng nhìn Huyết Bá Luân.
Giết hắn ta ư?
Đời nào Huyết Bá Luân dám làm vậy! "Các ngươi không đi thì ta đi".
Dứt lời, Huyết Vô Chiết đạp trên không mà đi, chỉ trong vài lần lấp lóe đã cách Huyết Minh thành mười mấy dặm.