Tuy nhiên, đúng lúc này.
Một biến cố đáng kinh ngạc đã xảy ra.
Huyết Vô Chiết đã đi được một quãng mười mấy dặm đường bỗng dưng như bị cái gì đó ngăn cản, không tài nào tiến thêm được nữa dù chỉ một bước.
Hơn nữa, hắn ta không chỉ đi tới mà thậm chí còn đang không ngừng lùi ra sau.
"Chuyện gì thế này?"
Sắc mặt của Huyết Vô Chiết vô cùng khó coi.
Có kẻ đang ngăn cản hắn ta! Có phải là Tần Ninh không?
Huyết Vô Chiết bèn quay ngoắt người lại, nhưng hắn ta nhận ra Tần Ninh đang đối phó với mấy người Huyết Bá Luân, Linh Vịnh Thanh, Cổ Hưng An, Vương Tiêu, vốn dĩ đâu có đuổi theo hắn ta.
Mà lúc này, bọn Huyết Bá Luân đang bị Tần Ninh kìm hãm cũng phát hiện Huyết Vô Chiết quay về.
Tần Ninh chỉ lướt qua chứ không thèm để ý tới Huyết Vô Chiết.
Trước mắt, hắn chỉ muốn giết bọn người Huyết Bá Luân này mà thôi.
Lôi kiếp bùng nổ, càng lúc nó càng mạnh mẽ và cuồng bạo hơn.
Tiên Hỏa tỏa ánh sáng chói lòa, sát khí ngưng tụ và tạo ra một cú nổ kinh thiên động địa.
Bốn người Huyết Bá Luân, Linh Vịnh Thanh, Cổ Hưng An và Vương Tiêu hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, chẳng thể nào thoát khỏi sự kìm kẹp ráo riết của hắn.
Nếu cứ tiếp tục thế này.
Bốn người chắc chắn sẽ chết! Cho dù có Tiên Quân trung phẩm chống đỡ thì cũng không kiên trì nổi.
Một khi bốn người bỏ mình, hàng vạn tộc nhân dị tộc đằng sau bọn họ đều sẽ trở thành vong hồn dưới tay Tần Ninh.
Tuy nhiên, chính lúc này.
Giữa thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Ở phía chân trời.
Một vầng sáng chói mắt dâng lên.
Đó là một vầng trăng máu tròn vành vạnh đang dâng lên, hệt như nó vừa từ dưới mặt đất bay tới.
Mặt trăng máu soi sáng cho cả đất trời nơi đây, khiến cho toàn bộ không gian cũng nhuộm một màu đỏ rực.
Ở chính giữa mặt trăng máu ấy, một bóng người lớn chừng hạt mè từ từ rõ dần.
Bóng dáng cỡ chừng hạt mè kia ngày một rõ ràng hơn, ngày một chói lóa hơn.
Càng về sau, đường nét hình bóng ấy càng lộ rõ.
Tần Ninh cũng bị thu hút sự chú ý về phía đó, nhướng mày.
"Huyết Hâm Nhi!"
Tần Ninh nhìn kẻ vừa xuất hiện với vẻ mặt bình tĩnh.
Giờ phút này, khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp giữa vầng trăng máu kia, Huyết Vô Chiết thầm mừng húm, vui vẻ kêu to: "Muội muội!"
Muội muội?
Huyết Hâm Nhi này là công chúa Huyết Nguyệt tộc ư?
Huyết Hâm Nhi đi tới từng bước một.
Sức ép khủng khiếp đến từ lôi kiếp của Tần Ninh thoắt cái chẳng còn gì theo từng bước chân của cô ta.
Không còn bị đàn áp bởi sức ép ấy nữa, bốn người Huyết Bá Luân, Linh Vịnh Thanh, Cổ Hưng An và Vương Tiêu vội vàng rút lui, tránh xa khỏi Tần Ninh, đi đến bên cạnh nữ tử kia.
"Muội muội!"
Huyết Vô Chiết cũng bay tới chỗ cô ta, ngạc nhiên hỏi: "Sao muội lại ở đây?"
Huyết Hâm Nhi nhìn sang Huyết Vô Chiết bằng đôi mắt bồ câu mỹ miều, cô ta nhẹ nhàng vươn bàn tay ngọc ngà đến.
Hư không bỗng dưng méo mó, một móng vuốt đỏ như máu tóm lấy cổ Huyết Vô Chiết mà không chút do dự.
Huyết Vô Chiết không tài nào hít thở nổi, sắc mặt của hắn ta vô cùng khó coi: "Huyết Hâm Nhi, muội... Muội đang làm gì thế hả..." "Lâm trận mà bỏ trốn, ngươi có xứng đáng là con trai của phụ thân không?"