Nơi này nằm ở phía tây Thái Bạch Vực, nghe nói cực kỳ lâu trước kia từng có một vị Thái Bạch Tiên Tôn tọa hóa ở đây, dần dà núi vực này mới được gọi là núi Thái Bạch.
Giờ phút này.
Dưới chân núi Thái Bạch, rất nhiều bóng người tụ tập cùng một chỗ.
Trong những người này có gần trăm vị tộc nhân Cảnh Hỏa tộc trên người có ấn ký hỏa văn.
Chỉ là trên hai tay hai chân những tộc nhân Cảnh Hỏa tộc này đều có xiềng xích, sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt không hề có chút ánh sáng nào.
Trong số trên trăm vị tộc nhân Cảnh Hỏa tộc này lại có ba người vô cùng nổi bật.
Không phải Cảnh Hỏa tộc, mà là Nhân tộc.
Ba người này chính là Tần Ninh, Bạch Hạo Vũ, Dịch Tinh Thần.
Giờ phút này, Bạch Hạo Vũ nhìn Ôn Ngọc Trạch ngồi ở bên cạnh, mắng: "Cút xa một chút".
Ôn Ngọc Trạch vô cùng uất ức.
Nếu không phải cuối cùng Ôn Ngọc Trạch quỳ xuống với Tần Ninh, nói ra mấy lời dễ hiểu nhầm như thế thì bây giờ ba người bọn họ cũng sẽ không bị bắt.
Cho dù nói thế nào thì mấy người Lý Uyển Thanh, Vương Thừa cũng đều không tin Tần Ninh, trực tiếp bắt cả ba người bọn họ lại.
Ngươi nói ngươi đến tìm đệ tử của ngươi! Kết quả đệ tử ngươi và dị tộc là bạn bè tri kỷ, huynh đệ như tay chân?
Vậy ngươi có thể sạch sẽ ư?
Giờ phút này Ôn Ngọc Trạch trông có vẻ vô cùng buồn khổ.
Mặc dù bị bắt, nhưng dù sao vẫn có thể nhìn thấy các tộc nhân còn sống, cho dù phải chết cùng nhau thì hắn ta cũng an lòng.
Bạch Hạo Vũ khẽ nói: "Ôn Ngọc Trạch, ngươi cố ý đúng không?
Đáng lẽ ra ta nên chém chết ngươi từ trước!"
Ôn Ngọc Trạch im lặng.
Dịch Tinh Thần nhìn về phía Tần Ninh, thấp giọng nói: "Tiên sinh, ta thấy có vẻ Lý Uyển Thanh kia là cảnh giới Tiên Quân nhập phẩm, quả thực rất cường đại, đám đệ tử Thái Thanh tiên tông này đều là cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên, Huyền Tiên, nhưng... cũng không ngăn cản được Tần tiên sinh chứ?"
Ba năm rưỡi ở chung với nhau, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ được Tần Ninh chỉ điểm, đã không còn gọi hắn là Tần Ninh công tử nữa, mà là tiên sinh.
Tiên sinh sẽ càng thêm tôn kính.
Tần Ninh nhìn bốn phía.
Những đệ tử Thái Thanh tiên tông trông coi ở đây đều là cấp bậc Huyền Tiên.
Nhưng mà bọn họ bị trói chặt xiềng xích, phong ấn tiên khí lưu chuyển, không khác người bình thường lắm.
Huyền Tiên trông coi đã đủ.
Nghe nói Lý Uyển Thanh kia còn đang dẫn người tiếp tục đuổi giết dị tộc đào tẩu, hoàn thành những công việc cuối cùng.
"Tiên Quân nhập phẩm không phải đối thủ của ta ư?"
Tần Ninh nói thẳng: "Ngươi quá đề cao ta rồi!"
Dịch Tinh Thần không phản bác được.
Lúc này Bạch Hạo Vũ xích lại gần, thấp giọng nói: "Tiểu Dịch Tử ngươi không nhìn rõ sao?"
"Tiên sinh căm hận dị tộc thấu xương, muốn giết cho thống khoái, những đệ tử Thái Thanh tiên tông này cũng ra tay tàn nhẫn với dị tộc, tiên sinh không đành lòng giết những người có lòng chính nghĩa đó!"
Có lòng chính nghĩa! Bốn chữ này khiến Dịch Tinh Thần sững sờ.
"Đối với tiên sinh mà nói, những người căm thù dị tộc đều được xem như đồng bạn, đương nhiên nếu tiên sinh không cần ra tay với bọn họ sẽ không ra tay".
Bạch Hạo Vũ tiếp tục nói: "Hơn nữa đi theo bọn họ, mặc dù bây giờ đang bị bắt, nhưng chúng ta còn có thể trở về Thái Thanh tiên tông cùng bọn họ, nếu đệ tử Thần Tinh Dịch của tiên sinh cũng bị bắt đến đó, vậy thì sẽ có thể gặp nhau!"
"Chỉ là hiểu lầm thôi, đợi đến khi có dị tộc xuất hiện thật, tiên sinh ra tay chém giết dị tộc, Lý Uyển Thanh sẽ biết mình đã bắt nhầm tiên sinh".
Nghe được những lời này của Bạch Hạo Vũ, ánh mắt Dịch Tinh Thần sáng lên.
"Lão Bạch, trước kia ta đúng là xem thường ngươi!"
Bạch Hạo Vũ cười ha ha một tiếng.