"Cười cái gì mà cười?"
Một đệ tử trông coi đột nhiên quát lớn.
Tần Ninh nhìn hai người, cũng không khỏi cười một tiếng.
Đúng là hắn không muốn ra tay với mấy người Lý Uyển Thanh.
Còn nữa.
Ra tay ư?
Đánh thắng được sao?
Đúng là cho rằng Tần Ninh hắn không gì không làm được à! Nói thế nào đi nữa thì bây giờ hắn mới chỉ là cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên nhị trọng thiên, trước đó có thể giết Tiên Quân là dựa vào lôi kiếp bộc phát tăng lên, bây giờ đang yên đang lành, hắn lại không muốn lịch kiếp.
Nhưng mà đúng là Tần Ninh cũng định để mình bị áp giải đến Thái Thanh tiên tông, như vậy cũng rất tốt.
Để xem rốt cuộc tên nhóc Thần Tinh Dịch kia có phải bị bắt tới Thái Thanh tiên tông thật hay không.
...Núi Thái Bạch vô cùng rộng lớn, một đội ngũ đang chậm rãi đi lại giữa dãy núi, cẩn thận cảnh giác quan sát bốn phía.
Đột nhiên, một bóng người lóe lên một cái rồi biến mất.
"Đuổi theo!"
Người phụ nữ dẫn đầu lập tức quát lên.
Hơn mười vị đệ tử Thái Thanh tiên tông dưới sự dẫn đầu của cô gái kia, đuổi theo về phía xa.
Cô gái cầm đầu này buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt đáng yêu, khí thế mạnh mẽ, chính là Lý Uyển Thanh.
Bên cạnh cô ta, hai người Vương Thừa và Lục Mệnh cũng đi sát theo.
Đột nhiên.
Trên một tảng đá lớn phía trước, một bóng người mặc đồ xanh đứng trên đó.
"Ngươi là người nào?
Lén lén lút lút, nhất định là có liên lụy không rõ với Cảnh Hỏa tộc!"
Lý Uyển Thanh chuẩn bị nâng tay lên, tung ra sát chiêu.
Bóng người áo xanh lại cười nói: "Cô nương làm gì mà phải giận dữ như vậy chứ?
Ta thấy cô nương có dung nhan thanh lệ thoát tục, khí chất đặc biệt, ta nguyện cùng ngồi đàm đạo, thể nghiệm sự mỹ diệu thuần túy nhất trong bản năng con người với cô nương, ngươi và ta, một vầng trăng tròn, trước hoa dưới trăng, thoải mái nhàn nhã, không đẹp quá sao?"
Nghe thấy lời này, Lý Uyển Thanh càng thêm giận dữ.
"Lý sư tỷ, hắn ta có ý gì?"
Sau lưng cô ta, Vương Thừa khó hiểu nói.
Lý Uyển Thanh quát: "Chính là muốn ngủ với ta! Thèm muốn thân thể của ta!"
Vương Thừa cả giận nói: "Hay lắm, đúng là không biết xấu hổ!"
"Muốn chết!"
Lục Mệnh cũng vô cùng tức giận.
Lý Uyển Thanh sư tỷ là một trong những mỹ nữ cực kỳ nổi tiếng của Thái Thanh tiên tông bọn họ, không ai trong Thái Thanh tiên tông là không biết.
Tên háo sắc này lại dám nói như thế, quả thực là muốn chết.
Lục Mệnh bước chân ra, sát khí trong cơ thể bộc phát.
Ầm! Thế nhưng lực bộc phát kinh khủng còn chưa đến trước mặt người đàn ông mặc đồ xanh kia, hắn ta đã cong ngón tay búng ra, trực tiếp đánh lui.
Bước chân Lục Mệnh lảo đảo, lùi về sau.
"Tên này...", những đệ tử khác của Thái Thanh tiên tông đều vô cùng cẩn thận đề phòng.
Thanh niên mặc áo xanh đứng chắp tay, đưa lưng về phía đám người, bất đắc dĩ nói: "Haiz, không ngờ... khụ khụ... không ngờ thanh danh cả đời của ta lại bị các ngươi hiểu lầm như thế".
"Nơi đây là khu vực bí mật của Cảnh Hỏa tộc, ta vất vả nhiều năm như vậy chỉ để câu ra con cá lớn phía sau, bây giờ lại là bị các ngươi phá hủy!"
"Hừ, ngươi và Cảnh Hỏa tộc có liên quan hệ không ít nhỉ?"
Nghe thấy lời này, người đàn ông mặc đồ xanh cũng không trả lời, trầm mặc một lát mới nói: "Thôi, xem như là quà ta tặng các ngươi".
"Đừng đuổi theo nữa, nếu không ta sẽ không khách khí đâu!"
Thanh niên vừa dứt lời liền quay người rời đi.