Các phe giao chiến, những tiếng nổ vang lên bên tai không dứt.
"Chạy... Chạy không nổi nữa rồi...", Bạch Hạo Vũ kêu lên: "Tần tiên sinh, thật sự không chạy nổi nữa rồi".
Có một đống Cửu Thiên Huyền Tiên đang đuổi theo bọn họ, mặc dù tốc độ của Tần Ninh rất nhanh, còn có thể kéo cả bọn họ chạy theo, nhưng hai người bọn họ vẫn không chịu được tốc độ như vậy.
Quá nhanh! "Đến đây!"
Tần Ninh trực tiếp vẫy tay một cái, lấy Nam Thiên Hỗn Độn Chung ra, cái chuông lớn này vô cùng khó lường, mặc dù đã mất đi khí linh và đế uẩn, nhưng dù nói thế nào thì nó cũng là một tiên khí Đế phẩm.
Hiếm thấy trên đời.
Dẫn theo ba người Dịch Tinh Thần, Bạch Hạo Vũ, Ôn Ngọc Trạch đều không có vấn đề gì.
Tần Ninh thu hồi Nam Thiên Hỗn Độn Chung, bàn tay nắm lại, lực lượng cuồn cuộn bộc phát trong lòng bàn tay.
Xung quanh bọn họ, cho dù là các đệ tử Thái Thanh tiên tông hay chiến sĩ Cảnh Hỏa tộc đuổi theo, càng ngày càng nhiều người đang giao chiến.
Bốn phương tám hướng, dường như chỗ nào cũng có người tồn tại.
Tần Ninh đã lao vùn vụt ra ngoài mấy vạn dặm.
Đám người của Cảnh Hỏa tộc không chịu từ bỏ, người của Thái Thanh tiên tông càng không chịu từ bỏ.
Điều này khiến Tần Ninh hiểu ra chắc chắn tên Ôn Ngọc Trạch này có gì đó cổ quái.
Rất nhanh.
Phía trước đã xuất hiện một dãy núi dài liên miên.
Nhìn một cái chỉ thấy núi cao nguy nga vô tận như từ trên trời giáng xuống.
Bước vào trong núi có tiên thú tồn tại, những người kia muốn đuổi theo sẽ không đơn giản như vậy.
Tần Ninh nghĩ như thế, lập tức xông vào trong núi.
Nhưng đột nhiên.
Bước chân của Tần Ninh ngừng lại.
Một bóng người đang đứng ở lối vào trong núi, đưa mắt nhìn tới.
Đó là một người phụ nữ.
Mái tóc dài đen nhánh như suối chảy qua những ngón tay tuyết trắng, một phần tóc được búi lại, trâm ngọc cắm hờ bên trong búi tóc.
Lông mày không cần tô cũng nổi bật, làn da không cần điểm phấn cũng trắng hồng.
Khuôn mặt trái xoan, miệng nhỏ mắt to, chỗ nào cũng đều có vẻ lấp lánh rực rỡ.
Đôi mắt như nước, lại mang theo vẻ lạnh lẽo nhàn nhạt.
Dáng người cao gầy, chiếc váy dài đỏ chót càng làm nổi bật lên tư thái ưu nhã động lòng người.
Dáng người thướt tha cân đối, da thịt mịn màng, nước da trắng hồng.
Một người phụ nữ trẻ tuổi linh hoạt đứng trên một tảng đá nhô ra dưới chân núi cách đó hơn mười dặm, nhìn về phía Tần Ninh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cô gái kia nở nụ cười xinh đẹp nói: "Trả hắn ta lại cho ta đi!"
"Ngươi nói trả là trả sao?"
Tần Ninh cười nói: "Trả lại cho ngươi cũng không phải không được, ngươi nói cho ta biết trước, hắn ta là ai?
Cảnh Hỏa tộc cần hắn ta làm cái gì?"
"Nhỡ may trên người hắn ta có ẩn giấu bí mật động trời nào đó, ta để mất hắn ta chẳng phải sẽ là đồ đần sao?"
Nghe nói như thế, cô gái lắc đầu, tiếp theo nói: "Ta cũng không biết rõ về bí mật của hắn ta, nhưng đám người Cảnh Hỏa tộc lại có chút quan tâm".
"Ngươi không phải người của Cảnh Hỏa tộc?"
Cô gái nghe nói như thế, lại cười nói: "Ngươi thấy ta giống sao?"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhìn kỹ lại.
Mặc dù người phụ nữ này trông có vẻ rất xinh đẹp, nhưng da thịt lại trắng trẻo thái quá, thiếu đi chút sức sống, mang đến cho người ta cảm giác lạnh băng.
"Ta đến từ Hàn Mị tộc!"
Hàn Mị tộc?