Làm gì có chuyện đấy! Cô ta có tu vi thất trọng thiên, trong khi tên kia chỉ có nhị trọng thiên thôi mà!
Thần Tinh Dịch lập tức bảo: "Nếu tên Ôn Ngọc Trạch đó vẫn còn trong dãy núi Thái Giang thì ta sẽ tiếp tục tìm hắn ta, những năm qua ta cũng quen biết vài người đáng tin. Ngươi còn nhớ tên đại ngốc Diệp Nam Hiên ấy chứ?
Mặc dù tiểu tử kia đần độn nhưng ta vẫn còn nhiều người giúp đỡ, đến lúc đó ta sẽ dẫn đến đây rồi tất cả cùng nhau tìm, ngươi nhớ nói tộc nhân ngươi đừng ngộ thương người của ta đấy nhé!"
"Yên tâm, ta biết rồi".
Thấy Thần Tinh Dịch mặc y phục vào, chuẩn bị rời đi, gương mặt Vũ Vô Tuyết trông quyến luyến đến rõ.
Thật ra cô ta vốn không có tình cảm gì với Thần Tinh Dịch, nói câu này sẽ hơi khó nghe nhưng Thần Tinh Dịch chính là một con chó do cô ta âm thầm kéo đến vì thèm khát cơ thể Thần Tinh Dịch mà thôi.
Thấy mình vẫn chưa làm Vũ Vô Tuyết thỏa mãn, bụng dưới Thần Tinh Dịch cũng nóng râm ran, hắn ta cởi y phục ra lại.
Lại một cuộc chiến quyết liệt xảy ra trong sơn cốc.
Thật lâu sau, tất cả sóng gợn trở về với tĩnh lặng.
Thần Tinh Dịch thấy quá tẻ nhạt, chẳng có gì thú vị cả. Lần này hắn ta mặc lại xiêm y rồi đi thật.
Vũ Vô Tuyết nằm bên bờ ao đầm, nhìn bãi chiến trường lộn xộn khắp quanh đây, hai rặng mây hồng trên gương mặt mỹ miều của cô ta phai nhạt dần.
"Vù vù!", gió ù ù thổi đến.
Một toán người xuất hiện ngoài sơn cốc.
"Vô Tuyết tiểu thư, công tử lệnh cho thuộc hạ đến đây tìm người".
Một chiến sĩ Hàn Mị tộc khom người, bẩm báo.
"Ca ca ta đến rồi à?"
"Vâng!"
"Cuối cùng cũng đến".
Vũ Vô Tuyết đứng dậy mặc y phục mà không mảy may quan tâm cơ thể mình đang trần truồng. Những kẻ đang quỳ trước mặt cô ta đều cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên nhìn lấy cái nào.
"Tần Ninh... Ôn Ngọc Trạch... Ta chống mắt lên xem mấy con chuột nhắt này có thể trốn chui trốn nhủi đến khi nào!"
Ban đầu Vũ Vô Tuyết chỉ cho rằng Tần Ninh là một kẻ khá to gan, nào ngờ Thần Tinh Dịch lại đánh giá hắn cao đến vậy.
Điều đó đã kích động sự hiếu thắng trong cô ta.
Chỉ là một kẻ nhị trọng thiên thôi mà.
Có thể lợi hại đến đâu chứ?
... Một bên khác, tại dãy núi Vô Tận.
Bóng dáng Thần Tinh Dịch chớp lóe trong quá trình di chuyển đến chân một ngọn núi cao vời vợi.
Tại chân núi, một người thanh niên mặc kính phục đang ngồi trên đá, lau chùi thanh đao mà mình đang cầm trong tay.
Đường nét gương mặt thanh niên góc cạnh và sắc sảo như được đao gọt giũa nên, tạo cho người ta ấn tượng về một vẻ đẹp mạnh mẽ, sắc bén ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Lại lau thanh đao nát đó của ngươi nữa à!"
Thần Tinh Dịch ngồi xuống tảng đá bên cạnh, cà lơ phất phơ: "Tam sư huynh à, ngươi có thời gian thì xoa 'ngọn giáo' tàn của ngươi được không?
Bao nhiêu năm qua chẳng thèm động đến, ta thấy chắc nó hỏng đến nơi rồi!"
Nghe vậy, người thanh niên cầm đao nói với vẻ khinh bỉ: "Một kẻ..." "Không bận lòng vì nữ nhân thì đương nhiên rút đao như thần, bà nội nó, ngày nào cũng ra rả câu này, ngươi còn nói nữa là đầu ta bốc khói luôn đấy".
Thần Tinh Dịch xỉa xói trong bất lực.
Câu cửa miệng của Diệp Nam Hiên rằng: Một kẻ không bận lòng vì nữ nhân thì đương nhiên rút đao như thần.
Chẳng khác gì lời nguyền vậy.