TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 10331 TRONG SẠCH?

Con chó đang đứng bên ao đầm kia mà, đâu ra nữ nhân?

"Các ngươi tự nhìn đi, ảnh ta dưới nước... biến thành nữ nhân kìa!"

Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần nghe nó nói vậy thì vội vàng tiến lên.

Bên hồ nước, hai người một chó cúi đầu nhìn.

Một gương mặt đang thấp thoáng dưới mặt nước.

"Trời đụ!"

"Đậu má!"

Cả Bạch Hạo Vũ lẫn Dịch Tinh Thần đều sợ hãi giật mình.

Quả thật có một gương mặt dưới mặt nước, đó là gương mặt một nữ nhân xinh đẹp động lòng người.

Đó nào phải ảnh chiếu của con chó vàng, mà đó là một người, một nữ nhân... nằm dưới nước! Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ vội vàng kéo nữ nhân ấy lên.

Nữ tử đã được đặt lên bờ, không biết còn sống hay đã chết, váy sam ướt đẫm dính sát vào cơ thể làm tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp một cách tinh tế.

Có điều giờ phút này, nước da của nữ nhân quá nhợt nhạt, chẳng biết do bị ngâm dưới nước quá lâu hay vì bị thương quá nặng.

Cả ngực, bụng, lẫn phần góc đùi của nữ tử đều dính máu đỏ thẫm.

Khi kéo nữ tử này ra, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ sững sờ.

"Trời đất ơi!"

Bọn Dịch Tinh Thần nhìn nhau, vội vàng hét to: "Tần tiên sinh, ngài mau đến xem này!"

Tần Ninh vốn đang ngồi tu luyện, ổn định bản thân trước lôi kiếp thì chợt nghe Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ la lên, anh hơi nhíu mày rồi đứng dậy.

“Là cô ta!”

Vừa thấy bóng dáng nằm bên bờ hồ, Tần Ninh bèn nhướng mày.

Cô gái nằm bên hồ ấy chính là Lý Uyển Thanh của Thái Thanh tiên tông hắn đã gặp trước đó. Chẳng qua là lúc này Lý Uyển Thanh không còn phong thái Tiên Quân như xưa, trông cô ta còn bị thương rất nặng.

Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần nhíu mày.

Cô ta đã từng giam giữ bọn họ một khoảng thời gian.

Con chó vàng nhìn Lý Uyển Thanh nằm trên mặt đất bèn bảo: “Chao ôi, khí tức sinh mệnh của cô ta đang rất yếu, có thể tắt thở bất cứ lúc nào đó”.

Tần Ninh bèn bảo: “Đưa cô ta vào phòng đi”.

Nghe vậy, Bạch Hạo Vũ bèn đáp: “Tần tiên sinh, trước kia người phụ nữ đó còn tính giết chúng ta đấy!”

Dịch Tinh Thần đứng một bên nói ngay: “Đừng nói nhiều, bảo ngươi đưa vào thì đưa vào đi, cô ta muốn giết chúng ta là thật nhưng đó là bởi cô ta tưởng chúng ta là động bọn của Dị tộc kia”.

Nghe vậy, Bạch Hạo Vũ nói thầm: “Đây chẳng phải là do cô ta không biết phân biệt đúng sai à...”, Dịch Tinh Thần trừng mắt nhìn Bạch Hạo Vũ.

Đầu óc tên này bị úng nước rồi.

Sau khi gây sức ép một hồi, Bạch Hạo Vũ vẫn đưa Lý Uyển Thanh vào phòng với Dịch Tinh Thần.

Tần Ninh thấy hai người họ còn túc trực bên giường bèn nói: “Sao còn chưa ra ngoài?

Cô nương nhà người ta còn cần trong sạch đấy”.

Trong sạch?

Thế là Dịch Tinh Thần ngượng ngùng kéo Bạch Hạo Vũ ra ngoài.

Tần Ninh ngồi bên giường nhìn Lý Uyển Thanh rồi bắt đầu cởi quần áo của cô ta ra... cặp giò, bụng, giữa ngực đều có vết thương thấy rõ, hiển nhiên Lý Uyển Thanh đã ăn tiên đan rồi nên vết thương bên ngoài tệ nhất là đang trong tình trạng hồi phục.

Tần Ninh đặt bàn tay lên mi tâm, cảm thấy trong biển hồn phách của cô ta, khí tức của hồn phách đã trở nên vô cùng mong manh, dường như sắp mất ý thức tới nơi.

Nhưng dựa vào tình trạng vết thương thì không nhận ra là do Dị tộc hay nhân loại gây ra.

Tần Ninh thở một hơi.

Thành thật mà nói, cho dù cơ thể này trần truồng không mảnh vải che thân ngay trước mắt thì Tần Ninh vẫn chẳng có lòng dạ xấu xa gì.

Người cô ta chi chít vết thương, không chút động đậy.

Lại nói tiếp, từ Thái Thượng tiên vực đến Tam Thanh tiên vực cũng đã khoảng ba bốn năm rồi, chẳng biết Sương Nhi bé bỏng... à không... Đại Sương Nhi bây giờ thế nào.

Đọc truyện chữ Full