Còn có Đại Vi Vi ở Đại La tiên vực xa xôi cũng khiến Tần Ninh rất nhớ nhung.
Không có hắn các nàng ấy sẽ sống thế nào đây! Tần Ninh vứt suy nghĩ vẩn vơ của mình qua một bên rồi bắt đầu chữa trị cho Lý Uyển Thanh.
Sau khi bận rộn một hồi, mặt trời đã xuống núi, ánh sáng trong sơn cốc dần ảm đạm, những viên đá dạ quang tỏa sáng lấp lánh khắp sơn cốc.
Trong sơn cốc.
Bên đống lửa trại bập bùng.
Ba người một chó cầm bát canh thịt, ăn thịt nướng, uống rượu ừng ực, trông có chút tiêu diêu tự tại.
Dịch Tinh Thần không khỏi thảng thốt: “Tần tiên sinh, Lý Uyển Thanh kia...”, “Đã giữ được mạng nhưng thương thế rất nghiêm trọng, ta không nỡ cho cô ta tiên dược chữa thương tốt nhất nên đợi cô ta tỉnh dậy thì tự điều trị cho mình đi”.
Câu ấy rất thẳng thắn.
Theo như lời Bạch Hạo Vũ, Lý Uyển Thanh ghét ác như cừu, không hề có chút lòng bao dung với Dị tộc, coi Dị tộc là đại dịch nhưng đúng là không phân biệt rõ đúng sai thật.
Không nên coi hắn, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần thành đồng bọn của Dị tộc.
Nếu không phải Tần Ninh thấy sát tâm của cô ta với Dị tộc rất lớn thì hắn cũng lười cứu.
“Lát nữa bưng cho cô ta chút canh thịt ăn rồi để cho cô ta từ từ tỉnh dậy”.
Tần Ninh nói tiếp: “Đại Hoàng mở hết mấy cấm chế khác ở nơi này đi, cũng có vài chỗ khá thích hợp cho việc tu luyện, chúng ta không cần phải vội vàng rời đi”.
Nghe vậy, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đều gật đầu.
Vài năm nay bọn họ đều đi theo Tần Ninh học được rất nhiều thứ.
Hơn nữa, qua lời nói hằng ngày của Tần Ninh, hai người họ càng có thêm nhiều sự thông hiểu đối với con đường tu luyện.
Đây là thứ mà các trưởng bối trong tông môn, gia tộc không thể giúp họ bồi đắp.
Dịch Tinh Thần xuất thân từ thế lực siêu cấp ở Thái Thượng tiên vực, trong nhà không thiếu Tiên Đế, nhưng có so sánh mới thấy rõ thực tại, Dịch Tinh Thần cảm thấy Tần Ninh còn lợi hại hơn cả Tiên Đế.
Kiến thức của Tần Ninh vượt qua rất nhiều Tiên Đế.
Trước kia, ở Thái Thượng tiên vực, phụ thân của Bạch Hạo Vũ hy sinh nhưng hắn ta cũng hiểu rằng nay phủ Hạo Thiên đã không còn phụ thân, hơn nữa Thanh Vân cung càng ngày càng hùng mạnh, sớm muộn gì cũng phải sáp nhập vào Thanh Vân Cung mà thôi.
Nên hắn ta dứt khoát không ngồi đợi ở Thái Thượng tiên vực mà cắn răng quyết định đi theo Tần Ninh.
Bây giờ nhìn lại thì thấy quyết định lúc ấy thật quá đúng đắn.
Nhờ đi theo Tần Ninh mà kinh nghiệm, kiến thức của hắn ta tăng thêm gấp mấy lần.
Thật ra, điều khiến Bạch Hạo vũ kính nể và ngưỡng mộ nhất ở Tần Ninh không phải là học thức uyên bác hay kinh nghiệm phong phú, mà ấy chính là... sự tự tin của Tần Ninh.
Đó là một sự tự tin tuyệt đối cho dù trời lay đất chuyển vẫn mãi không đổi thay.
Lần duy nhất bọn họ thấy Tần Ninh thất thố là khi ba người vừa tới Tam Thanh tiên vực, chứng kiến cảnh tượng Cảnh Hỏa tộc ở núi Thái Bạch bị quét sạch.
Khi ấy, hình như Tần Ninh rất lo lắng cho đệ tử của mình, Thần Tinh Dịch.
Nhưng sau khi bị bắt, dù khi Thái Thanh tiên tông đánh nhau với Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc, Tần Ninh vẫn không hề sợ hãi.
Từ đầu chí cuối, Tần Ninh vẫn luôn thờ ơ quan sát như người ngoài cuộc.
Sau đó.
Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần tiếp tục tu luyện còn Tần Ninh thì tiếp tục áp chế lôi kiếp của bản thân.
Hôm nay.
Trong sơn cốc, ánh nắng ấm áp, con chó vàng bơi lượn thỏa thuê trong bể bơi riêng của mình.
Nó rất muốn rời khỏi đây.
Bị phong ấn ở nơi này suốt mấy ngàn năm qua, nó đã phát điên mất rồi.
Nhưng nó không nỡ rời xa Tần Ninh.