Khi Ngô Ưng hoàn toàn rơi xuống, trong lòng hai người càng thêm bồn chồn.
Huyền đại sư... Chính là người trẻ tuổi thần bí trong vùng đất bí ẩn ở thế giới nhỏ trong lâu.
Toàn bộ Thượng Thanh Lâu ngoài bảy vị lâu chủ bọn họ ra còn có rất nhiều trưởng lão nòng cốt, cũng đều không biết đến sự tồn tại của người nọ.
Có quan hệ với hắn?
Sao Tần Ninh lại có quan hệ với vị này được?
Đây đúng là điều khiến người ta khó hiểu! Nhưng cho dù khó hiểu như thế nào, chuyện nên làm vẫn phải đi xử lý.
Ba ngày sau.
Lục lâu chủ Ôn Tu Trúc, thất lâu chủ Nghệ Văn Đấu của Thượng Thanh Lâu dẫn theo mấy vị đệ tử xuất phát, rời đi Thượng Thanh Vực tiến về phía Tây Thanh Vực nằm ở phía tây.
Thượng Thanh Vực ở phía bắc Tam Thanh tiên vực, mà đa phần vùng đất Tây Thanh Vực lại nằm ở phía tây bắc của Tam Thanh tiên vực, cách nhau mười vực, nhưng như vậy cũng đã tính là rất gần rồi.
Trên đường đi, Ôn Tu Trúc và Nghệ Văn Đấu vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên nói như thế nào.
Cứ như vậy, sau khi đến Tây Thanh Vực.
Đi đến ngoài sơn môn Trúc Diệp Tông.
Vốn dĩ dựa vào thực lực của hai Tiên Đế là có thể trực tiếp tiến vào Trúc Diệp Tông.
Dù sao ở trong Tam Thanh tiên vực này, ngoài ba thế lực bá chủ ra thì gần như không có chỗ nào có thể để cho hai vị Tiên Đế thông báo trước rồi mới vào.
Nhưng nghĩ đến lời nói của Ngô Ưng đại lâu chủ, hai người vẫn ngoan ngoãn thông báo.
Hai người dẫn hơn mười vị đệ tử rơi vào ngoài sơn môn Trúc Diệp Tông.
"Người nào?"
Đệ tử canh cửa chỉ là mấy vị võ giả cảnh giới Kim Tiên.
Ôn Tu Trúc đi ra phía trước, thản nhiên nói: "Tại hạ là lục lâu chủ cỉa Thượng Thanh Lâu - Ôn Tu Trúc, tới bái kiến Tần Ninh công tử, làm phiền thông báo cho".
"Ồ!"
Đệ tử kia mở miệng nói: "Ngươi ở đây chờ một lát, ta sẽ sai người đi thông báo một tiếng".
Chờ đợi?
Thông báo?
Ôn Tu Trúc nghi ngờ mình nghe nhầm.
Không nói đùa đấy chứ?
Lúc đầu ông ta cảm thấy mình đã hạ thấp thân phận đến sơn môn thông báo hẳn hoi, sau khi mình nói ra xuất thân, mấy đệ tử canh cửa này đều phải sợ hãi choáng váng, hoặc coi ông ta là kẻ địch, hoặc là quỳ xuống đất lễ bái.
Nhưng bây giờ mấy vị đệ tử này dường như... căn bản không coi ra gì?
Rất nhanh đã nhận được câu trả lời.
"Mấy vị, mời đi theo ta".
Kia Kim Tiên đệ tử khách khí nói.
Dẫn Ôn Tu Trúc, Nghệ Văn Đấu tiến vào Trúc Diệp Tông bên trong.
Dọc đường chỉ thấy khung cảnh non xanh nước biếc, rất có phong thái của kẻ có tiền.
Đương nhiên khung cảnh này vẫn không thể so sánh được với Thượng Thanh Lâu bọn họ.
Đi tới nửa đường, Ôn Tu Trúc không khỏi hiếu kỳ nói: "Xin hỏi bên trong Trúc Diệp Tông các ngươi có Tiên Đế tọa trấn không?"
"Không có".
Đệ tử kia nói: "Nhưng mà hôm nay hai vị tông chủ nhà ta mới đột phá thành Tiên Vương, từ nay trở đi Trúc Diệp Tông chúng ta cũng được coi là cấp bậc trung đẳng trở lên trong những thế lực của trăm vực trong Tam Thanh tiên vực".
Trong các vực khác không có Tiên Vương tồn tại, cho dù có nhiều Tiên Quân thì cũng đều là cấp thấp.
Chỉ cần có Tiên Vương, đó chính là trung đẳng trở lên.
Đương nhiên trung đẳng trở lên cũng có mạnh có yếu.
Trong vực mạnh có Tiên Đế tọa trấn.
Tây Thanh Vực bây giờ thật ra cũng coi như có Tiên Đế tọa trấn, chỉ là... ngoại trừ một vị Dịch Thiên Tiên Đế ra thì những người khác đều là cặn bã.
Ôn Tu Trúc tiếp tục nói: "Vậy các ngươi... không sợ chúng ta à?"
Đệ tử dẫn đường nghe nói như thế, lập tức hiểu ra, cười nói: "Tiên Đế mà, làm sao có thể không sợ chứ...", "Chỉ là mấy ngày nay chúng ta thường xuyên nhìn thấy Dịch Thiên Tiên Đế đại nhân, mỗi lần hắn ta tới đều sẽ đứng lại trò chuyện với chúng ta một lúc rồi mới vào trong sơn môn".