"Gặp Dịch Thiên Tiên Đế nhiều thì sẽ không cảm thấy đáng sợ nữa".
"Còn nữa, hôm nay hai vị đã là nhóm thứ ba đến đây rồi".
Nhóm thứ ba?
Ôn Tu Trúc và Nghệ Văn Đấu nhìn nhau, khẽ giật mình.
"Là thất cung chủ Tả Chính Nghiệp đại nhân và bát cung chủ Thương Cảnh Sơn đại nhân của Ngọc Thanh tiên cung, cùng với Dịch Hoa thánh trưởng lão, Tân Thanh Y thánh trưởng lão, Chung Lương thánh trưởng lão của Thái Thanh tiên tông".
Hay lắm, năm vị Tiên Đế! Không nghĩ tới Ngọc Thanh tiên cung và Thái Thanh tiên tông cũng điều động cả Tiên Đế ra.
Trong lòng Ôn Tu Trúc và Nghệ Văn Đấu lập tức sáng tỏ.
Chắc hẳn đám Tiên Đế của Ngọc Thanh tiên cung và Thái Thanh tiên tông bởi vì Dịch Thiên Tiên Đế Trương Linh Phong xuất hiện mới tự mình ra trận.
Nếu không muốn đi vào Tây Thanh Vực này, có lẽ hai thế lực lớn điều động Tiên Vương, Tiên Hoàng là đủ rồi.
Nhưng bởi vậy cũng có thể thấy được... tất cả mọi người đều rất để ý đến tầm quan trọng của Ôn Ngọc Trạch.
Chỉ là lúc này, Ôn Tu Trúc cùng Nghệ Văn Đấu lại càng thêm khiêm tốn, không hề tự cao tự đại.
Đại lâu chủ đã nói, Thượng Vân Nhiên lâu chủ dặn dò phải đối xử khách khí với Tần Ninh như khách quý.
Đương nhiên bọn họ phải nghe theo.
Mặc dù hai người là Tiên Đế, nhưng hai người cũng biết trong Tiên Giới có rất nhiều những lão già có thực lực cường đại đáng sợ ẩn thế không ra, chỉ còn cách lúc thành thần nửa bước, là những người mà bọn họ không đắc tội nổi.
Ai biết vị Huyền đại sư kia có phải người kiểu này hay không?
Mà Huyền đại sư đã để ý Tần Ninh như vậy, tốt nhất là bọn họ đừng đắc tội Tần Ninh.
Nếu không... sau này không biết sẽ có tai hoạ gì giáng xuống đâu.
Sau khi vừa đi vừa nghỉ trong Trúc Diệp Tông, rất nhanh mọi người đã được đệ tử dẫn đường dẫn đến trước một sơn cốc.
Ở cuối con đường đá xanh thông vào trong sơn cốc, một bóng người xinh đẹp cũng chạy đến.
"Đệ tử Diệp Viên Viên bái kiến Ôn lâu chủ, Nghệ lâu chủ".
Diệp Viên Viên mặc một bộ váy dài, thân thể thon dài, khí chất lãnh ngạo, hạ thấp người hành lễ.
"Viên Viên...", Nghệ Văn Đấu nhìn thấy Diệp Viên Viên, cười nói: "Con bé này, một đi không trở lại, hoá ra là ở trong Trúc Diệp Tông này sao?"
Diệp Viên Viên nghe nói như thế, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, vội vàng nói: "Đệ tử và phu quân đã chia cách nhiều năm, bây giờ được gặp lại, vì vậy muốn ở cạnh phu quân nhiều hơn".
Nghệ Văn Đấu cười ha ha một tiếng nói: "Ta hiểu mà, hiểu mà, ngươi đừng khẩn trương như vậy".
"Lần này ta tới cũng là có chuyện tốt muốn nói cho ngươi".
Diệp Viên Viên nghe vậy thì ngẩn người.
Chuyện tốt?
Chuyện tốt gì?
"Nghe nói người của Thái Thanh tiên tông và Ngọc Thanh tiên cung cũng tới, có ở đây không?"
"Có".
Diệp Viên Viên lập tức nói: "Ta dẫn hai vị lâu chủ vào trong".
Diệp Viên Viên đi phía trước dẫn đường, đám người cùng nhau tiến vào bên trong sơn cốc.
Giờ phút này, trong mấy cái đình trong cốc có không ít bóng người đang đứng.
Các vị trưởng lão của Trúc Diệp Tông, Thần Tinh Dịch, Diệp Nam Hiên cũng có mặt.
Ngoài ra trong cái đình bên trái có hơn mười bóng người hoặc đứng hoặc ngồi.
Hai người trong đó có khí tức sâu xa, không khó để nhìn ra hai người không có khí tức giống bình thường.
"Tả Chính Nghiệp!"
"Thương Cảnh Sơn!"
Ôn Tu Trúc nhìn về phía hai người, cười ha hả nói: "Đã lâu không gặp".
Đây là hai vị cung chủ của Ngọc Thanh tiên cung.
Tả Chính Nghiệp và Thương Cảnh Sơn đều có thanh danh cực lớn trong Tam Thanh tiên vực.
Tả Chính Nghiệp đứng dậy, cười ha hả nói: "Ôn huynh...", trong cái đình bên phải cũng có ba người đi ra.
"Ôn Tu Trúc, không nghĩ tới ngươi cũng tự mình ra trận".
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc đồ vàng, cười ha hả nói: "Đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau?"
Ôn Tu Trúc nhìn về phía người đàn ông trung niên, cười tủm tỉm nói: "Chung Lương thánh trưởng lão, có thời gian thì cùng nhau đánh cờ đi!"
"Được!"
Đưa mắt nhìn lại, đám người trong sơn cốc đều có vẻ mặt tươi cười.
Ngoài các vị Tiên Đế thanh danh hiển hách của ba thế lực lớn ra còn có đệ tử của ba tông, không ít đệ tử cũng là người vô cùng nổi tiếng trong Tiên Giới.
Mọi người vui vẻ trò chuyện.