Tần Ninh nhìn về phía bảy người Hàn Nhân, cười nói: "Phế vật bực này không cần làm phiền đến các ngươi ra tay, ta giúp các ngươi chấm dứt hắn ta".
Hàn Nhân không thèm nhìn thi thể Kiếm Vu Triết, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Tần Ninh, mang vài phần nghiền ngẫm, đáp lại: "Ngươi quả nhiên là không sợ chết".
"Sợ chết thì ta sẽ không tới".
Một tay cầm đao, một tay cầm kiếm, Tần Ninh nhìn bảy người bọn họ, cười nói: "Lại đây, giết ta đi".
Vù... Vừa dứt lời, Tần Ninh không nói thêm lời thừa, vọt thẳng ra ngoài.
Nhìn thấy Dị tộc, Tần Ninh chỉ có một chữ - giết! Quản mẹ hắn là ai! Hàn Nhân hừ lạnh, bàn tay nắm chặt, thình lình ngưng tụ ra một thanh kiếm băng.
Kiếm băng gào thét, kiếm khí ầm ầm đánh úp về phía trước.
Tốc độ của Tần Ninh cực nhanh, nhưng Hàn Nhân cũng không chậm.
Keng... Chỉ chớp mắt, hai bóng người cứng rắn va chạm với nhau.
Tiên Quân thượng vị! Hàn Nhân này cũng là một vị Tiên Quân thượng vị.
Mà... Sau một kích va chạm, Tần Ninh rõ ràng cảm nhận được, nàng ta còn mạnh hơn Lăng Ngọc Đường, Kiếm Vu Triết.
Trong lúc Hàn Nhân và Tần Ninh cứng đối cứng, sáu người khác lại đứng một bên.
Trong đó có năm vị Tiên Quân, một vị Cửu Thiên Huyền Tiên.
Cửu Thiên Huyền Tiên kia là một người thanh niên, tóc dài được buộc lên, dáng vẻ mang vài phần ngây ngô, đồng tử màu lam đậm.
Bên trong cổ địa đảo Tề Thiên, những Dị tộc này không thèm che giấu thân phận của mình nữa.
"Thanh Huyên, tên Tần Ninh này chỉ có thất trọng thiên mà thực lực lại mạnh như thế, quả thật đáng sợ".
Một vị thanh niên Tiên Quân mở miệng nói.
Thanh niên nghe được lời này thì thản nhiên nói: "Đúng là thiên tài hiếm thấy, nếu không phải như thế thì ta cũng chẳng đến!"
Ầm ầm.... Phương xa.
Cảnh Nại dẫn dắt đám người Cảnh Hỏa tộc không ngừng chém giết với mấy người Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên.
Nhưng tình hình chiến đấu có xu hướng dần ổn định.
Mà phía bên này, trận chiến giữa Tần Ninh và Hàn Nhân càng ngày càng kinh khủng.
Kiếm tâm và đao tâm hợp nhất, nếu Tần Ninh có thể giết chết hai người Lăng Ngọc Đường và Kiếm Vu Triết, đối mặt với Hàn Nhân, hắn tất nhiên không sợ.
Tuy Hàn Nhân này không hề yếu hơn hai người Kiếm Vu Triết và Lăng Ngọc Đường.
Nhưng... Tần Ninh cũng không e ngại.
Tiếng động ầm ầm không ngừng vang lên.
Trong nháy mắt.
Tần Ninh bắt được một sơ hở của Hàn Nhân, một kiếm một đao thô bạo chém ra.
Hàn Nhân biến sắc, trở tay ngăn cản, nhưng... không ngăn cản kịp.
Thình thịch! Âm thanh thình thịch trầm đục truyền ra.
Thân thể Hàn Nhân đập xuống đất, cả người rớt thẳng xuống, đá xanh trên đường rạn nứt.
Phải biết rằng, Tam Dạ cung này được xây dựng từ chất liệu phi phàm, rất nhiều Tiên Vương Tiên Quân đánh lộn phía bên kia cũng chỉ phá hỏng một góc cung đình, không thể hủy hoại được nơi này.
Hàn Nhân rơi xuống lại đập vỡ cả mặt đất, có thể tưởng được lực đánh xuống lớn nhường nào.
Máu tươi thuận theo khóe miệng Hàn Nhân chảy ra.
Tần Ninh đương nhiên sẽ không dừng tay.
Hắn nắm chặt bàn tay, sát khí kinh khủng trong lòng bàn tay gào thét.
Chỉ chớp mắt, Diễn Ma Tiên Đao thoát khỏi lòng bàn tay Tần Ninh, chém về phía Hàn Nhân.
Keng! Nhưng.
Mắt thấy Diễn Ma Tiên Đao sắp sửa chém giết Hàn Nhân, một cây trường thương chợt chắn ngang trước người Hàn Nhân, ngăn cản thế công của Tần Ninh.
Lực lượng của Diễn Ma Tiên Đao bị ngăn trở, không thể nhích thêm.
"Thú vị".
Tần Ninh vẫy vẫy tay, Diễn Ma Tiên Đao thu về.
Thanh niên vừa bước ra đứng trước mặt Hàn Nhân, duỗi một bàn tay ra.
"Hàn Nhân tỷ, ngươi không sao chứ?"