TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phong Thần Châu
CHƯƠNG 10471 BỌN HỌ HOÀN TOÀN KHÔNG SỢ CHẾT.

Hàn Nhân run rẩy đứng lên, sắc mặt tái nhợt nói: "Sức mạnh trong cơ thể kẻ này rất kỳ lạ, tiên khí bộc phát ra còn thuần túy và mạnh mẽ hơn tiên lực của ta bùng nổ".

Điều này đi ngược lại căn bản của đạo tu hành.

Nhưng đây cũng là điều chỉ có yêu nghiệt đứng đầu, kỳ tài tuyệt thế mới có thể làm được.

Không thể không nói, Tần Ninh quả nhiên là kỳ tài.

Thanh niên kia tiếp tục cười nói: "Ta tới giết hắn".

Nghe lời này, Tần Ninh đầy hứng thú đánh giá thanh niên trước mắt.

Tóc xanh mắt xanh, thoạt nhìn có vẻ hơi ngây ngô.

Cậu ta cũng là một vị Cửu Thiên Huyền Tiên.

Tần Ninh không hề chủ quan.

Từ vừa nãy hắn đã nhìn ra.

Bảy võ giả đến từ Hàn Mị tộc do Hàn Nhân và thanh niên này cầm đầu.

Một Cửu Thiên Huyền Tiên có thể khiến chư vị Tiên Quân khách khí tuyệt đối không đơn giản.

Thanh niên cầm thương bước ra, nhìn Tần Ninh ở phía đối diện, thản nhiên nói: "Ta, Vũ Thanh Huyên, người Hàn Mị tộc".

Tần Ninh chỉ nhìn thanh niên.

"Ta đã nghe nói đến danh tiếng của ngươi, nên đặc biệt tới giết ngươi".

Vũ Thanh Huyên lạnh nhạt nói: "Các tộc lão trong tộc đều khuyên ta không nên mạo hiểm, nhưng nếu ngươi cũng là kỳ tài, yêu nghiệt tuyệt thế, hẳn cũng hiểu cảm giác cô độc vì khuyết thiếu đối thủ đối với loại kỳ tài yêu nghiệt như chúng ta".

Nghe vậy, Tần Ninh không khỏi cười nói: "Nếu ngươi đã nói như vậy, cảm giác này ta còn thực sự có".

"Nhưng... Ngươi có phải là thiên tài yêu nghiệt hay không, ta không hề biết. Có khả năng cảm giác cô độc của ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng thì sao?"

Vũ Thanh Huyên chỉ cười cười.

"Ít nhất, trong Tiên Giới, trong ba bá chủ, ta đều thử qua tất cả các nhân vật thiên tài cùng cảnh giới trong tối hoặc ngoài sáng, không ai là đối thủ của ta".

Vũ Thanh Huyên nói tiếp: "Mỗi ngày ở trong tộc, hay tại thế giới bên ngoài, những người giao thủ với ta đều là nhân vật cấp bậc Tiên Quân, nhưng cả cấp bậc Tam Vị đều không phải là đối thủ của ta. Cảm giác vô vị này quá khiến người ta nhàm chán".

Nghe vậy, Tần Ninh không phản bác được.

Hắn cho rằng mình đã đủ giả bộ.

Hiện tại gặp được một người có thể giả vờ hơn cả hắn.

"Nếu đã như vậy, ta đánh với ngươi một trận thử xem".

Tần Ninh cầm đao kiếm, khí tức trong cơ thể bốc lên.

Vũ Thanh Huyên cầm trường thương trong tay, khuôn mặt cũng tràn ngập mong đợi: "Hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng".

Giờ phút này, Hàn Nhân rút lui.

Đúng như Vũ Thanh Huyên nói, cậu ta quả thật mạnh đến thái quá.

Cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên cửu trọng thiên.

Chỉ cách Tiên Quân một bước.

Trong Hàn Mị tộc, cùng cảnh giới, không người là đối thủ của cậu ta.

Trong cấp bậc Tiên Quân Tam Vị, cho đến tận bây giờ cũng không ai có thể đánh bại cậu ta.

Các tộc lão trong tộc đều kết luận, tương lai Vũ Thanh Huyên sẽ trở thành nhân vật cấp bậc Tiên Đế Tiên Tôn.

Yêu nghiệt thiên tài như vậy, không thể đề cập đến việc bao nhiêu năm sẽ có thể xuất hiện một người, mà phải xem khí vận... Hàn Mị tộc xuất hiện một người, quả thực chẳng khác gì trăm triệu ngôi sao vây quanh vầng trăng.

Lần này Vũ Thanh Huyên đến, xác thực các tộc lão trong tộc không hề đồng ý.

Nhưng không ai có thể thay đổi ý kiến của Vũ Thanh Huyên.

Thiên tài tất có sự ngông nghênh của thiên tài.

Cuối cùng các tộc lão trong tộc đành đồng ý, nhưng phái theo mấy vị Tiên Vương Tiên Hoàng âm thầm theo dõi.

Kết quả bị Vũ Thanh Huyên bác bỏ.

Trước khi tiến vào đảo Tề Thiên này, trên thực tế vẫn có Tiên Vương Tiên Hoàng âm thầm đi theo cậu ta.

Nhưng sau khi tới đây, mọi người tách ra.

Vũ Thanh Huyên mới thật sự tự do.

Đối với nhân vật thiên chi kiêu tử như cậu ta, chết ấy à? Không đáng sợ!


Bọn họ hoàn toàn không sợ chết.

Đọc truyện chữ Full