Tam Dạ cung này vốn là cung đình của Tề Văn Dạ, tuy Tề Văn Dạ chỉ là một nhân vật cấp bậc Tiên Hoàng, nhưng dù thế nào cũng có bố là Tề Hồng Thiên, một vị đại nhân vật siêu cấp thuộc cảnh giới Tiên Tôn chân chính.
Điều này khiến cho Tề Văn Dạ không có khả năng giống với Tiên Hoàng thông thường.
Cho nên nơi chốn trong Tam Dạ cung này hiện ra mấy phần độc đáo bất phàm.
"Cẩn thận một chút".
Tần Ninh lên tiếng dặn dò.
Đại Hoàng mở miệng nói: "Cẩu gia ta thăm dò rồi, những cung điện này không có gì kỳ lạ, nhưng hàng ngay phía trước, căn thứ ba bên trái rất kỳ quặc, không mở ra nổi".
"Trước đi qua đó xem một cái đã".
"Được".
Đại Hoàng cười hì hì nói: "Tần gia, chúng ta thương lượng chia năm năm nhé".
Đại Hoàng cảm thấy không hề hứng thú với ba con rối vừa phát hiện.
Con rối lại chẳng thể ăn.
Nó không tinh thông thuật con rối, Tần Ninh thu thì về Tần Ninh, dù thế nào nó cũng chẳng làm gì.
Nếu như có thể tìm được tiên đan, tiên quả, tiên nhưỡng tuyệt diệu gì đó mới thật sự kiếm lời.
Bốn người một chó đi vào tòa cung điện thứ ba bên trái.
Cửa lớn cung điện sơn đỏ, rất có cảm giác khiếp người.
Mà cánh cửa này còn mơ hồ phát tán hơi thở âm trầm lạnh lẽo, làm cho người ta không dám tới gần.
Đúng lúc này, Đại Hoàng lên tiếng: "Cánh cổng lớn này vô cùng kỳ quặc, ta đánh nát nó, nó sẽ nhanh chóng phục hồi như cũ. Bất kể là ta cắn, hay ta đá đều không được".
Tần Ninh nhìn cổng lớn, không nói một lời.
Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên cũng nhanh chóng nhận ra không thích hợp.
"Sao vậy?"
Hai người nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh liền nói: "Cửa lớn này... Có một loại phong ấn đặc biệt, hình như ta từng gặp qua, có điều không nhớ ra nổi!"
"Đừng chứ!"
Đại Hoàng lập tức nôn nóng.
"Tần gia à, ngài đừng không nhớ nổi chứ, ngài phải nghĩ ra".
Đại Hoàng vội vàng nói: "Không nhớ ra được thì phải làm sao bây giờ?"
"Cánh cửa này và cửa ở các cung điện khác không hề giống nhau, tuyệt đối có đại huyền cơ ẩn chứa trong đó, ngài phải nghĩ ra chứ..."
Tần Ninh liếc mắt nhìn Đại Hoàng, nói: "Ta chỉ nói là ta nhớ hình như từng gặp qua loại phong ấn đặc biệt này, không nhớ được gặp ở đâu, chứ không nói ta không thể phá giải".
"..."
Tần Ninh bước lên trước, đi vào trước cửa.
"Các ngươi lui ra một chút!"
Tần Ninh nghiêm túc: "Loại phong ấn này rất ngang ngược, nếu phá giải phong ấn thất bại thì sẽ chết người, thậm chí hư không xung quanh phong ấn còn sẽ bị quét sạch không còn một mảnh, tất cả mọi thứ sẽ bị xoắn nát".
"Tần gia, ngài mau mở ra đi!"
Giọng của Đại Hoàng vang lên.
Bóng chó xuất hiện bên ngoài cửa lớn của quần thể cung điện, đầu lấp ló ở miệng lỗ chó, như tên trộm nhìn qua.
"Con chó chết này... Chạy nhanh thật".
Diệp Nam Hiên không còn lời gì để nói.
Mới vừa rồi vẫn còn bên cạnh bốn người.