TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 905

Chương 905

“Giống em gái nhỏ trước mặt cậu hồi nãy ý, em ấy bệnh mà chết, nhưng không nỡ xa ba mẹ nên không đi đầu thai. Có điều, quá lâu rồi nên em ấy đã quên dáng vẻ của ba mẹ mình…”

“Em ấy chết trong bệnh viện, không tìm được đường về nhà, sau đó thì bị thu hút tới đây.”

Đầu ngón tay của Tô Lạc cứng ngắc.

Tiểu bảo bối, con không cần giải thích kỹ như vậy đâu….

“Muốn ăn nho không con? Cậu tư lấy cho con.” Tô Lạc mặt không đổi sắc, hỏi.

Túc Bảo nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu tư, cậu sợ phải không? Nếu sợ thì con sẽ không nói nữa!”

Tô Lạc: “Làm gì có, cậu chỉ… sợ con khát thôi!”

Túc Bảo trưng ra bản mặt ‘con hiểu mà’, khẽ vỗ vai Tô Lạc.

Tô Lạc “…”

Cuối cùng thì bữa tiệc sinh nhật khiến người ta cảm thấy cả người không thoải mái cũng qua đi, Tô Lạc nhanh chóng đứng dậy, tìm cơ hội dẫn Túc Bảo đến chào tạm biệt ông bà Cố.

Cố Thất Thất: “Ơ? Sao về sớm thế?” Cô ấy nắm chặt tay Túc Bảo như không nỡ rời xa.

Bà Cố nhìn con gái, chậc, đủ rồi nha…

Có thể đừng lộ liễu như vậy được không hả?

Mượn danh nghĩa thích trẻ con để tiếp cận Tô Lạc đây mà…

Bà hiểu, bà hiểu…

Bà Cố cười dịu dàng: “Hình như Túc Bảo cũng rất thích Thất Thất, lần sau rảnh, Tô tiên sinh lại đưa Túc Bảo tới chơi nhé!”

Nói đến đây, bà Cố không khỏi chạm tay vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo.

Đứa bé này thật dễ thương

Nếu con gái út của bà dễ thương bằng một nửa Túc Bảo thôi đã tốt rồi.

Cố Thịnh Tuyết vừa xuống lầu đã trông thấy cảnh ba mẹ và chị gái mình đang vây quanh Túc Bảo, mặt ai cũng hiện vẻ si mê Túc Bảo.

Cô bé khịt mũi lạnh lùng và quay đầu đi.

Làm ra vẻ đáng yêu thật đáng xấu hổ mà!

Túc Bảo đang tập trung gặm dưa hấu bỗng dưng phát hiện mọi người đang chào tạm biệt thì vội ngẩng đầu lên: “Ơ?”

Đến lúc về nhà rồi à? Bé hơi chưa muốn về…

Bé còn chưa tìm được cơ hội đánh Tiểu Bát đến khóc… Không không, là chưa tìm được cơ hội thảo luận chuyện con nít với chị Tiểu Tuyết mà!

Tô Lạc: “Vậy, tạm biệt mọi người.”

Anh cười khẽ, trên người là bộ vest màu đen đính kim cương tinh xảo lấp lánh, khiêm tốn mà sang trọng, dù vẻ mặt đầy khách sáo nhưng tổng thể vẫn toát lên khí chất thanh cao thoát tục.

Hoàn toàn không nhìn ra vì sợ hãi nên mới rời đi…

Túc Bảo: Thôi thôi.

Dù sao cũng là cậu ruột của mình, cậu muốn về nhà thì bé dẫn về, còn Cố Tiểu Bát… À không, là chị gái Tiểu Tuyết, lần sau lại hàn huyên vậy!

 

Đọc truyện chữ Full