Chương 888: Bắc Tuế Thanh Mộc.
Cùng lúc này, trong thần vực tại tinh thần nơi đế lăng ở, theo những nhân diện thụ kia gào thét, theo các pho tượng bên ngoài đế lăng sơn thức tỉnh, theo vòng xoáy trên màn trời chuyển động.
Phong bạo vô tận so với lúc trước càng thêm khủng bố lại tiếp diễn.
Như là mạt thế giáng lâm, lại như thiên phạt hạ xuống, cả viên tinh thần đều tại run rẩy.
Gào thét, thảm thiết âm thanh tàn phá bừa bãi khắp thiên địa.
" Đáng chết, là thằng khốn nào xúc động thần cấm nơi này ! !"
Trong phong bạo, trong một cái lều làm từ da, đang xếp bằng một người.
Lều da mà người này đang ở, rất là kỳ dị, không biết dùng da thú gì làm, thế mà có thể sừng sững không đổ tại trong phong bạo.
Gió thổi qua, thế nhưng bị chắn lại trong phạm vi một tấc.
Nhưng không có chắn được nội tâm Phàm Thế Song, hắn ở trong lều cắn chặt răng, trong mắt mang theo cường liệt sợ hãi, ngóng nhìn bên ngoài.
Mục tiêu tới thần vực của hắn, một mặt là để viên mãn tu vi của bản thân, mặt khác là vì săn giết thần vực sinh linh, mà hạch tâm của tất cả chính là đế lăng ở tinh thần này.
Vì nó, gia tộc của hắn đã chuẩn bị rất lâu, cho nên sau khi hắn tiền vào thần vực liền một đường không ngừng chạy thẳng tới đây.
Nhưng hắn không thể ngờ sau khi tới nơi, lúc đầu còn thuận lợi nhưng rất nhanh viên tinh thần này liền giống như thức tỉnh bạo phát một dạng.
Còn bố trí tiến nhập đế lăng chi pháp của hắn, đến nay vẫn còn kém một chút, chưa có hoàn thiện.
" Chỉ có thể liều một phen !"
Phàm Thế Song cắn răng, cúi đầu hai tay bấm quyết, tiếp thục thi triển gia tộc vì hắn chuẩn bị mật pháp.
Thực tế không chỉ có hắn như thế, trên tinh thần lúc này còn có hai vị cũng đang tiến hành đồng dạng sự tình, cũng từ đáy long liên tục nhắc tên phụ huynh của kẻ xúc động thần cấm kia.
Thiên Mặc Tử, Thạch Thác Sơn.
Kẻ trước đến càng sớm, kẻ sau cũng là bỏ ra đại giá cắt đuôi Hải Mẫu ( con sứa ) cuối cùng kịp tới đây.
Tăng thêm Viêm Huyền Tử, có thể thấy thiên kiêu 5 hạng đầu của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, mục tiêu của bọn họ toàn bộ đều tại nơi đây.
Mà mỗi một vị đều có cách tiến vào đế lăng khác nhau, hiển nhiên từng cái đều có thế lực sau lưng chuẩn bị nhiều năm.
Chỉ có điều vì tinh thần nơi đây đột nhiên kịch biến, khiến biện pháp tiến vào của bọn họ càng thêm khó khăn, cái giá phải trả cũng càng lớn hơn, gặp phải hung hiểm cũng là như thế.
Còn ngay lúc này, Hứa Thanh người được 3 người liên tục kêu gọi phụ huynh từ đáy lòng, hắn truy đuổi khát vọng của đệ nhị thần tàng, nhảy vào trong vòng xoáy thứ 7 trong động quật.
Giây phút tiến vào, như đi qua một tầng vách ngăn, đi đến một chỗ hư không.
Đó là một mảnh hư vô vô tận, đen kịt, lạnh lẽo, xa lạ.
Tất cả cảm chi về ngoài giới, như bị tách ra trong hắc ám nơi đây, không có phương hướng, không có lộ tuyến, càng không có thiên địa.
Liền cả ý thức cũng giống như đều biến thành chậm chạp, tất cả cảm giác đều biến thành hắc ám.
Quy tắc, pháp tắc, đều cùng ngoại giới bất đồng.
Như là ngủ say cùng trì độn mới là đại đạo của nơi đây, tất cả những kẻ tiến vào đều phải tuân theo ý chí của nơi này.
Hứa Thanh cũng không thể làm trái.
Ở giữa hắc ám, thần niệm của hắn dần mất đi ba động, ý thức dần dần ngủ say, chỉ có khát vọng phát ra từ đệ nhị thần tàng, ở tuyệt đối tĩnh mịch hư không này, ngoại lệ trở nên cường liệt.
Như một nhóm lửa, thiêu đốt thiêu đốt, chỉ dẫn cảm chi của Hứa Thanh.
Tuân theo cảm chi này, Hứa Thanh theo bản năng đi về phía trước, như một con cá bơi lội tại trong hắc ám hư vô này.
Không biết trôi qua bao lâu, có lẽ là một thế kỷ, cũng có thể chỉ là một tức, ngay khi khát vọng từ đệ nhị thần tàng đạt tới cực hạn, con cá vọt ra khỏi biển, nhảy khỏi mặt nước.
Sải bước qua hư vô, đi tới một tinh thần óng ánh rực rỡ.
Nháy mắt khi tinh thần chiếu vào trong mắt Hứa Thanh, toàn bộ cảm chi mất đi của hắn trở lại, thần niệm đã ngừng ba động lần nữa quật khởi, ý thức ngủ say cũng lập tức thức tỉnh.
Tiếp đó, hắn nhìn thấy tinh không ở phía xa, có 2 tồn tại to lớn khó có thể hình dung.
Đó là một gốc phảng phất như đại biểu cho sinh mệnh cùng khởi nguyên mênh mông cự thụ cùng với một con như là đại biểu cho khủng bố cùng tà ác bàng bạc cự thú !
Độ to của cây này, chiếm giữ nửa cái tinh không, những cành cây thô to kiên cố lan tràn đầy thần bí đường vân của nó vươn khắp bát phương, mỗi một đạo văn trên đó đều như uẩn hàm quy tắc, uẩn hàm đại đạo.
Đồng thời còn thấy trên cây sinh ra kết ra trái trái đạo quả, mỗi một trái đều to như một viên tinh thần, hoặc có thể nói nó chính là tinh thần.
Từ xa nhìn lại, ngọn cây lan tràn vô tận, như tượng trưng chúa tể chi ý, còn rễ cây thì đâm sâu vào tinh không chi khư, như chống đỡ cả vũ trụ.
Chỉ có điều, nó không được tươi tốt mà đã khô héo hơn nửa, không chỉ cành cây như thế, trên cây tinh thần chi quả cũng đồng dạng khô quắt, giống như sinh mệnh của nó đang trôi đi.
Nhưng cho dù là khô héo, mỗi một cành cây đều tán phát ra uy áp khủng bố khó có thể dùng lời nói miêu tả được, run rẩy tinh không, lay động vũ trụ.
Còn về cự thú, đồng dạng kinh người, nó tuy không to bằng tinh không thụ, nhưng cũng bằng một nửa, nó thân mình như trâu, toàn thân độc vụ lượn lờ, lờ mờ còn có thể thấy mỗi sợi long trên người nó đều buộc một bộ thi cốt, treo trên người như vì nó khoác lên thi giáp, trông mà ghê người.
Đầu lâu nó bạc trắng, tinh không làm nền, yêu dị phi phàm.
Chỉ có một con mắt chiếm hơn phân nửa khuôn mặt, đồng tử dựng ngược tán ra vô tận tà ác, càng có đuôi rắn, như mãng xà quấn lấy tinh không, phát ra phá diệt tinh thần chi hống.
Cự thú lúc này đang cùng tinh không thụ giao chiến, song phương chiến đấu sinh tử, từng cái khí thế tuyệt đỉnh, nhất quyền nhất động đều làm tinh không sụp đổ, diệt tuyệt cùng mạt thế phụ theo.
Hứa Thanh từ xa trông thấy một màn, nội tâm run rẩy.
Bất kể là tinh không thụ hay là cự thú khủng bố trong mắt của hắn đều như thần linh, không thể đối kháng, không thể lay động.
Hắn không biết bọn chúng vì gì mà chiến, nhưng khát vọng tới từ đệ nhị thần tàng trong người, cho hắn biết chính xác, khủng bố cự thú kia. . . . Chính là đầu nguồn khát vọng của thần tàng.
Mà ngay khi ánh mắt Hứa Thanh rơi vào tinh không chi tranh nơi đây, đuôi rắn của cự thú khủng bố kia vẩy một cái, mắt rắn gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Thanh, sau đó quất một phát, xé rách tinh hà, phá tan hư không mà tới.
Miệng nó mở to, muốn đem tinh không bốn phía Hứa Thanh cùng hắn một ngụm nuốt xuống.
Hứa Thanh hai mắt nhất ngưng, thân thể mãnh liệt lùi lại, đồng thời tinh không thụ kia rung lắc, một mảnh là cây khổng lồ đột nhiên xuất hiện trước một bước chắn phía trước người Hứa Thanh.
Lá cây to như đại lục, đã khô héo hơn nửa, chỉ còn hai thành khu vực còn lộ ra sinh cơ, lúc này bay tới uốn cong như thuyền, lắc một cái qua trước mặt Hứa Thanh.
Giây tiếp theo, vĩ lực giáng lâm, Hứa Thanh chỉ cảm thấy trước mắt biến ảo, tiếng gầm bên tai xa dần rồi biến mất, đợi tới khi trước mắt rõ ràng lại . . . tinh không đã không còn, đại thụ không còn, cự thú cũng không thấy.
Hiện ra trước mắt Hứa Thanh là một cái thế giới.
Giới này màu xám, mặt đất cũng như vậy, bầu trời cũng thế, tất cả những gì có thể thấy chỉ là làn sương mỏng manh, không thấy sinh mệnh, chỉ có phế tích ở chỗ xa lờ mờ trong làn sương.
Hứa Thanh nội tâm trầm xuống, ánh mắt quét qua bốn phía, não hải phi tốc chuyển động.
Nhớ lại từng cảnh hắn gặp từ lúc nhảy vào vòng xoáy thứ 7, bất kể là tịch mịch lãnh lẽo hư vô hay là tinh không nơi sinh tử chiến của cự thụ và cự thú, hoặc là thế giới trước mắt hắn lúc này, đều cho hắn một loại cảm giác không chân thực.
Chỉ có khát vọng đệ nhị thần tàng trong người, như mới là tồn tại thực tế duy nhất tại đây.
" Cự thú đó, chính là nguyên nhân dẫn tới ba động của độc cấm thần tàng. . . . . còn về mảnh lá cây tới trước lúc nãy. . . . ."
Hứa Thanh híp mắt lại.
Hắn không rõ giới này, là ở trong lá cây hay là chỗ tiếp theo trong vòng xoáy này.
Nửa ngày sau, Hứa Thanh thu hồi tâm thần, ngẩng đầu nhìn màn trời màu xám, lại cảm ứng làn sương ở bốn phía một chút.
Làn sương này, LÀ ĐỘC.
Hứa Thanh lắc người, hướng chỗ xa bay đi, vài ngày sau, trong mảnh thiên địa bị sương độc bao phủ này, trong một mảnh phế tích, thân ảnh Hứa Thanh đứng trên một ngọn tháp cao vút.
" Đây là một thế giới khô héo, không còn sinh mệnh, rất có khả năng chính là mảnh lá cây bay đến kia. . . . ."
"Khiến cho thế giới khô héo, chính là độc ở nơi này."
"Đã từng, giới này có lẽ cũng phồn vinh, nhưng nay. . . . đã thành cát bụi."
Hứa Thanh cúi đầu, ánh mắt xuyên qua sương độc nơi đây, ngóng nhìn bốn phía phế tích, nhìn được đạo lộ tàn khuyết, nhìn thấy tàn tích kiến trúc, nhìn thấy cổ miếu sụp đổ, nhìn thấy pho tượng phá toái.
Nhìn hết một màn, lờ mờ có thể cảm nhận sự phồn hoa của thành trì thế giới nơi đây không biết bao nhiêu năm về trước.
Nhưng giờ đây, một mảnh điêu linh.
Hứa Thanh trầm mặc, rất lâu sau mới thu lại ánh mắt, rơi vào trên bia đá đã sụp đổ thành mấy chục mảnh phía trước ngọn tháp.
Tay phải hắn nhấc lên khẽ vẫy, lập tức những mảnh bia đá phiêu động, từng cái sắp xếp tụ lại làm một, hình thành vạn chượng thạch bia.
Dù chỉ miễn cưỡng chắp vá hoàn chỉnh lại nhưng cũng có tàn quang ở trong dần dần xuất hiện, từ xa đi nhìn thế giới bị sương độc bao phủ, giống như dâng lên một chút ánh sáng văn minh.
Trong lúc ánh sáng này lưu chuyển, phù văn của thạch bia cũng dần hiện ra.
Những phù văn này, nhìn thì khó hiểu được ý của nó, nhưng nếu dùng thần thức phủ lên sẽ có tri thức xuất hiện trong lòng.
Nó ghi lại lịch sử của thế giới này.
Giới này tên là Bắc Tuế Thiên, là một trong cửu thiên thuộc hạ của tiên đế, tiên đế tự phong Thanh Mộc làm Bắc Tuế chi đạo, thủ hộ giới này, bảo hộ thương sinh vạn vạn đời.
Sau tiên đế sớm ngã xuống, ngoại thần tập kích, cửu thiên sụp đổ, hạo kiếp vạn giới.
Sau đó có tà sùng xâm hại giới này, hạ độc thiên linh, tạo dịch bệnh lớn, lan khắp Bắc Tuế, suy yếu thiên đạo, muốn đem nó nuốt.
Thương sinh giới này, 9 thành chết do nó bệnh, tu sĩ giới này, diệt do nó dịch.
Lúc đó cũng có đối kháng, 3 lần cải mệnh, nhưng tất cả đều thất bại.
Lần cuối cùng, thủ lĩnh giới này hội tụ toàn lực, cuối cùng mở trời.
Nhưng trong khe nứt trên trời, đi ra một con thú, đầu trắng thân trâu một mắt đuôi rắn, lúc nó xuất hiện, thế giới khô héo, thiên băng địa diệt.
Trên tháp cao, Hứa Thanh cảm ứng thạch văn ấn ký, minh ngộ giới này lai lịch, minh ngộ khô héo nguyên nhân, còn về tiên đế ghi chép bên trong, nghĩ tới có lẽ chính là vị tổ đế được mai táng trong đế lăng.
" Bắc Tuế, Thanh Mộc..."
Hứa Thanh nhớ tới tinh không đại thụ kia.
Còn về miêu tả của tà xùng chi thú, cùng với hắn lúc trước nhìn thấy trong tinh không chính là một con.
Lúc này sau khi do dự, Hứa Thanh đợi thêm một lát, không thấy bất kỳ biến hóa nào xuất hiện, thế là đang muốn tán đi thần niệm.
Nhưng chính ngay lúc này, một thanh âm cổ lão trầm thấp từ màn trời, từ thiên địa, từ phế tích, từ thạch bia, từ trong tất cả vật chất của giới này truyền tới, rơi vào trong lòng Hứa Thanh.
" Tà Xùng kia, tên là Minh Phi."
"Là lúc tiên giới sụp đổ, ngoại thần xâm lược, tất cả sinh linh tử vong, bọn chúng được 7 loại cảm xúc oán hận tiêu cực hội tụ mà thành."
"Ngoại giới tiểu hữu, ngươi là tu sĩ đầu tiên tới nơi đây sau khi tiên đế ngã xuống. . . . ."
"Xin ngươi, giúp ta."
Hứa Thanh thần tình như thường, không chút ngoài ý muốn, lúc này hắn ngẩng đầu, nhìn phía màn trời trầm giọng mở miệng.
" Ngươi là ai ?"
" Tiên đế ban tên, Thanh Mộc, bảo hộ Bắc Tuế, là thiên đạo giới này."
Già nua thanh âm vang vọng bát phương.