Chương 3135
“Chuyện này…’ Cố Niệm Noấn hướng sang ánh mắt mong mỏi của Bạch Minh Châu, nhất thời thật không biết nên từ chối thế nào.
Nếu như từ chối không chút do dự, chẳng phải là làm tổn thương dì Bạch Sao.
“Vậy, vậy được ạ…’ “Thật láu lỉnh, nếu cuối cùng thật sự không được, cũng chỉ có thể nói Thiên Âu không có may mắn. Dì cũng chỉ có thể chiếm không phúc khí của mẹ con rồi đem Đoàn Tử về nước. Dự định một đổi một, cũng không biết ông trời có thể giúp người ta hoàn thành ước vọng không.” Bạch Minh Châu vui vẻ nói, mặc dù biết tình cảm của con cái không nên can thiệp quá nhiều, nhưng Ôn Thiên Âu so với bố anh ấy năm đó khác nhau rất nhiều.
Nếu bà ta không giúp đỡ, chỉ sợ thực sự một chút hi vọng cũng không có. So với bố của anh ta thì còn cương trực, không biết nói chuyện hơn. Bố của anh ta vừa nói chuyện thì mặt đỏ, không dám nhìn thẳng người khác, nhưng dù sao nói còn có thể nghe. Thiên Âu thì sao?
Cái miệng vụng về, nói chuyện thì lúng túng, còn dễ nói lắp. Thật đúng là hoàng đế không vội thái giám đã sốt ruột.
Lần này đến, bất luận thành hay không, dù sao vẫn muốn câu trả lời. Nếu như là đứa con gái khác, thì cũng thôi rồi, bà ta tuyệt đối sẽ không can thiệp, từ nhỏ bà ta đã vừa ý đứa con dâu này, không thể không tự thân xuất mã.
Sau khi Bạch Minh Châu rời đi, trong lòng của cô càng nặng nề. Cô nhìn chằm chằm qua ban công của Cố Hy một hồi lâu, mới quay mình vào phòng, rồi tắt đèn.
Cố Hy đi ra lặng yên không một tiếng động, siết chặt nắm đấm im hơi lặng tiếng, mắt phượng nhắm lại yên tĩnh, mở ra lần nữa, bên trong một khối tối đen như mực. Ạ Lựa chọn của bà ta không sai, gia thế Ôn Thiên Âu ham học biết nhiều, vợ chồng Ôn Thị cũng rất yêu thương cô.
Gả cho anh ta thì cũng không cần đi xa, luôn ở bên cạnh làm bạn với bố mẹ, vẫn có thể coi như là sự lựa chọn tốt.
Hơn nữa, một khi bọn họ kết hôn thì cả gia tộc sẽ giao cho Ôn Thiên Âu quản lý.
Như vậy rất tốt mà.
Ngày hôm sau, Cố Niệm Noãn ngủ dậy, trên bàn cơm đã chuẩn bị xong bữa sáng, mọi người đều đã đến, nhưng lại không thấy bóng dáng Cố Hy.
“Cố Hy đâu?”
“Anh con sáng sớm đã đi rồi, nói tất cả công việc này cần phải xử lý ngay, ngăn cũng không ngăn nổi, bữa sáng cũng không ăn.”
“Thế này…”
Ánh mắt của cô phút chốc ảm đạm, mắt nhìn về vị trí anh hay ngồi.
Cái nhà này đã rất lâu không được ăn bữa cơm đoàn viên rồi, từ khi Cố Hy học đại học, vừa học vừa làm, sống ở kí túc xá, kì nghỉ đông và nghỉ hè đã ở bên ngoài làm thuê gây dựng sự nghiệp.
Ngoài một số ngày quan trọng ra, anh đều không về.
Mẹ thường xuyên nhắc tới, nhưng anh luôn nói rằng bận, lâu ngày người trong nhà cũng không nói nữa, tất cả đều có thể nhìn ra được anh… Thật sự không muốn về nhà.
Đi ra ngoài… Quay trở về sẽ rất khó.
Gô vội vàng ăn xong, Ôn Thiên Âu đưa cô đến công ty nhưng trên đường không hề nói chuyện.
Sau khi đến, cô đang chuẩn bị xuống xe, không ngờ Ôn Thiên Âu gọi cô lại.
“Sao vậy, anh Thiên Âu.”
“Hôm qua anh thấy mẹ đi vào phòng của em, có phải mẹ nói gì với em không?” Anh ta mím môi nói có chút ngượng ngùng: “Thật ra… Anh cũng có thể đoán được, nhất định là vì chuyện của anh nên mới đến tìm em, em không cần để trong lòng. Thích em là chuyện anh tình nguyện, và em không liên can, em không cần phải cảm thấy áp lực | nhé.”