Tại trụ sở của Đại hội đóng tại vực Diệt Vong.
Một bóng người mặc áo choàng màu vàng sải bước vào phòng bệnh.
Người đàn ông vừa tới rất uy nghiêm, có lẽ khoảng năm mươi tuổi, râu ria tỉa tót gọn gàng.
Theo sau ông ta là tám chiến binh mặc áo giáp vàng.
Những chiến binh này đeo trường kiếm, tay cầm thương dài, trang bị đầy đủ đến tận răng. Từ họ toát ra sự uy phong và khí thế không tầm thường.
Khi vào bệnh viện, họ nhìn thấy Kiều Bất Dịch, Thu Tẩm Nhiễm, Lý Uyển Dung và những người khác đang quỳ trên mặt đất.
Những người này đều vô cùng run sợ, không dám ngẩng đầu lên, chỉ đồng thanh hô lớn.
"Bái kiến đại nhân!"
Tuy nhiên, những người vừa đi vào cũng không hề nhìn đám người Kiều Bất Dịch mà chỉ đi đến bên giường bệnh, dùng ánh mắt thờ ơ nhìn người trên giường.
Người nằm trên giường là thành viên của đội duy trì trật tự.
Người vừa tới nhìn quanh, sau đó đi tới chỗ đội trưởng đội trật tự, nâng cánh tay hắn ta lên quan sát một lúc.
"Đại... đại nhân…"
Đội trưởng đội duy trì trật tự mở to đôi mắt trống rỗng nhìn người mặc áo choàng màu vàng bên cạnh, sau đó rưng rưng nước mắt hét lên: "Đại nhân, xin hãy báo thù cho tôi... Ngài nhất định phải báo thù cho tôi..."
Tên đội trưởng muốn đứng dậy nhưng lại bị người đàn ông mặc áo choàng màu vàng ấn trở lại.
“Tĩnh dưỡng đi".
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng bình tĩnh nói.
"Đại nhân... tu vi của tôi không còn, không còn gì nữa. Đại nhân, y thuật của ngài siêu phàm... Xin hãy giúp tôi khôi phục tu vi, khôi phục tu vi cho tôi..."
Tên đội trưởng vùng vẫy và kêu lên đau đớn.
Nhưng khuôn mặt của người đàn ông mặc áo choàng màu vàng vẫn bình tĩnh và không hề bị ảnh hưởng bởi điều đó.
“Đại nhân?"
Tên đội trưởng ngơ ngác nhìn khuôn mặt thờ ơ của người đàn ông mặc áo choàng màu vàng, đôi mắt trống rỗng trở nên đờ đẫn.
"Tu vi của cậu không thể khôi phục”.
"Sao có thể thế được?"
Đây quả là một tin sét đánh ngang tai đối với tên đội trưởng.
"Tôi đã quan sát các lỗ kim trên cơ thể cậu. Đối phương đã sử dụng một phương pháp rất đặc biệt để phá hủy khí mạch của cậu. Khí mạch của cậu trông có vẻ bình thường và dường như không bị tổn hại. Tuy nhiên, thực ra khí mạch của cậu đã không còn khả năng vận khí nữa, Lâm thần y đã trực tiếp phế mất chức năng đó! Cũng giống như card đồ họa máy tính, card đồ họa vẫn còn nguyên vẹn đó, nhưng máy tính lại thiếu mất khe cắm. Vậy thì card đồ hoạ chỉ còn là vật trang trí, không thể dùng được!”
Người đàn ông mặc áo choàng vàng giải thích bằng một phép so sánh kỳ lạ.
Nhưng những người trong đội duy trì trật tự lại nghe hiểu.
"Điều đó có nghĩa là...tôi..."
"Giờ các người vô dụng”.
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng nói.
Tất cả thành viên của đội duy trì trật tự đều rơi vào tuyệt vọng.
"Không cần lo lắng, tuy rằng các người đã trở nên vô dụng, nhưng Đại hội sẽ sớm tuyển chọn thành viên mới cho đội duy trì trật tự! Bọn họ sẽ thay thế các người, bảo vệ trật tự của Đại hội!"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng nói.
Tên đội trưởng lúc này đã hoàn toàn bỏ cuộc.
Hắn ta biết rằng mình đã bị Đại hội bỏ rơi.
Có điều cũng phải thôi, nếu hắn ta mất đi tu vi thì còn giúp gì được cho Đại hội?
Tuy nhiên, tên đội trưởng vẫn không chịu dừng lại mà còn gầm lên: "Thưa ngài, sở dĩ tôi trở nên như vậy đều là do Kiều Bất Dịch và những kẻ này gây nên. Xin hãy trừng phạt Kiều Bất Dịch thật nghiêm khắc!"
"Ồ?"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng quay lại, nhìn Kiều Bất Dịch vẫn đang quỳ trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Không cần nói nữa!”
"Đại nhân, xin hãy nghe tôi nói!"
Kiều Bất Dịch vội vàng hét lên.
Nhưng giây tiếp theo.
Bùm!
Một âm thanh tắc nghẹt phát ra từ cơ thể Kiều Bất Dịch.
Ông ta bị đánh mạnh ngã xuống đất, máu trào ra từ miệng, lưng thậm chí còn bị móp.
Nhìn kỹ hơn, người đàn ông mặc áo choàng màu vàng vừa ra tay.
"Tôi còn chưa cho ông nói mà sao ông lại dám phát ra âm thanh?"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng lạnh lùng nói.