Kiều Bất Dịch ngã xuống đất, hoảng loạn tột độ.
Ông ta cố gắng kìm nén sự run rẩy trong lòng, nhanh chóng bò dậy, quỳ xuống đất, thấp giọng hô lên: “Thuộc hạ biết tội, thuộc hạ biết tội…”
"Tôi hỏi ông thì ông phải trả lời. Tôi không hỏi ông, ông không được ngắt lời, hiểu chưa?"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng nói một cách vô cảm.
"Vâng...."
Mấy người kia thi nhau gật đầu.
"Cút ra đây!"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng liếc nhìn Kiều Bất Dịch, thản nhiên nói.
Kiều Bất Dịch lồm cồm bò dậy rồi vội vàng chạy tới.
Đôi mắt của Thu Tẩm Nhiễm có chút ngơ ngác.
Kiều Bất Dịch đường đường là phó tướng quân!
Tầm ảnh hương trong Đại hội cũng không hề nhỏ.
Nhưng trước mặt người này, ông ta trông thật nhếch nhác, giống như một con chó vậy!
Thu Tẩm Nhiễm trong lòng không khỏi cảm thán, cô ta chỉ nghe nói qua về thân phận của người này, nhưng cụ thể ra sao thì không hiểu rõ.
Lần này coi như đã được mở rộng tầm mắt.
"Đại nhân..."
Kiều Bất Dịch cúi đầu, thận trọng dạ thưa.
"Tại sao ông lại thấy chết không cứu?"
"Đại nhân, là như thế này..."
Kiều Bất Dịch lập tức thuật lại tình hình và cục diện lúc đó.
"Đại nhân, nếu như lúc đó chúng tôi ra tay, sợ rằng...toàn quân sẽ bị Lâm thần y diệt khẩu, không còn ai sống sót".
Kiều Bất Dịch vẻ mặt khổ sở, vẫn đặt tay lên bụng, chịu đựng cơn đau dữ dội.
"Thật sao? Vậy là tôi đã trách nhầm ông rồi sao?"
"Không dám, không dám..."
"Ông làm như vậy có phần đúng và cũng có phần sai. Phần đúng là ông đã bảo toàn được lực lượng của mình, nhưng phần sai là ông đã thấy chết không cứu. Cho nên có công và cũng có tội. Nhưng đối với tôi, phần công lớn hơn phần tội".
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng bình tĩnh nói.
Sắc mặt Kiều Bất Dịch tái nhợt.
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng lấy ra một viên đan dược trong người và đưa cho Kiều Bất Dịch.
"Đây là đan dược do tôi tự mình luyện chế, nó có thể giúp ông bình phục vết thương, nâng cao tu vi, có thể coi là phần thưởng dành cho ông".
"Cảm ơn đại nhân..."
Kiều Bất Dịch run rẩy cầm lấy viên đan.
Nhưng một giây tiếp theo, người mặc áo choàng vàng lại nói: "Người đâu, áp giải ông ta xuống, tạm thời nhốt lại. Chờ tôi xử lý xong đám phản loạn ở vực Diệt Vong rồi sẽ tự mình xét xử người này!"
"Đại nhân... Đại nhân..."
Kiều Bất Dịch vội vã hét lên.
Nhưng không có kết quả.
Hai chiến binh mặc áo giáp vàng lập tức tiến lên và áp giải Kiều Bất Dịch.
"Đại nhân, xin hãy nghe lời giải thích của tôi, xin hãy nghe lời giải thích của tôi!"
Kiều Bất Dịch hét lên những tiếng chói tai.
Nhưng người đàn ông mặc áo choàng màu vàng đã nhắm mắt làm ngơ.
Những người xung quanh sắc mặt tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Họ biết rất rõ thủ đoạn của người đàn ông mặc áo choàng màu vàng.
Lần này Kiều Bất Dịch có thể nói là không chết cũng bị lột da...
Sau khi Kiều Bất Dịch bị bắt đi, người đàn ông mặc áo choàng màu vàng nhìn Thu Tẩm Nhiễm và những người khác.
"Các người có biết trụ sở của liên minh Thanh Huyền ở đâu không?"
"Thưa đại nhân, chúng tôi biết..."
"Biết thì tốt, từ khi thành lập Đại hội của chúng ta đến nay, tôi chưa từng thấy kẻ nào dám chống lại Đại hội như thế này. Hành động của kẻ này hoàn toàn là khiêu khích và tuyên chiến với Đại hội của chúng ta. Chuyện này không phải chuyện nhỏ. Nếu không xử lý tốt sẽ ảnh hưởng đến uy tín của Đại hội”.
"Thưa đại nhân... kế hoạch của ngài là gì?"
"Không có kế hoạch, các người đi một chuyến tới trụ sở của liên minh Thanh Huyền để truyền lệnh của tôi. Lệnh cho Lâm thần y trong vòng một ngày tới đây tiếp nhận xét xử. Nếu hắn không đến, liên minh Thanh Huyền sẽ bị tiêu diệt!"
Người đàn ông mặc áo choàng màu vàng nói với vẻ mặt vô cảm.
"Việc này... tuân lệnh..."
Đồng tử của Thu Tẩm Nhiễm nở ra, sợ hãi, vội vàng tuân lệnh.
"Đi đi!"
"Tuân ... tuân lệnh..."