Chương 3197
Bà dùng đạo lý để ông ta hiểu, dùng phương thức tràn ngập cảm tình khiến ông ta cảm động, cả quá trình đều phân tích, chậm rãi chờ bố Thích cắn câu.
“Đúng đúng đúng, tôi hiểu mà, cô Cố là thiên kim cực kỳ quý giá.”
“Tôi đã có lỗi với đứa bé này nhiều rồi, sau khi sinh nó một năm mới đón con bé về nhà, trong lòng vẫn luôn ngập tràn áy náy. Nếu Gố Hy làm bất cứ chuyện gì có lỗi với nó, tôi đều sẽ tuyệt không nuông chiều, dù sao cũng không phải con đẻ, đúng không?”
“Đúng vậy đúng vậy, dù sao cũng không phải con mình sinh ra. Nhưng mà… cậu ấy cũng đâu làm chuyện gì quá có lỗi với cô Cố, đúng không?”
“Không làm sao? Sao mà thế được, lúc nó và Thích Uyển Nhi ở bên nhau thì đã phản bội con gái tôi rồi!”
Hứa Trúc Linh giả vờ tức giận.
“Vậy…” Bố Thích cắn răng, cứ do dự không dám nói.
“Nếu cô Cố và Gố Hy đã thương nhau thật lòng, mà Uyển Nhi cũng chỉ tương tư đơn phương, nếu vậy cũng không nên chia rẽ hai đứa, ngay cả tôi cũng không đành lòng. Nhưng… Nhưng các người cũng không thể không bồi thường cho nhà chúng tôi được, dù sao con tôi cũng thành vậy rồi, hàng xóm láng giềng ai cũng biết chúng nó yêu nhau, bây giờ con gái tôi bị đá như thế, cậu ấy lại nhanh chóng ở bên cô Cố, vậy cuộc sống con tôi sau này cũng không tốt đẹp gì, chắc chắn sẽ bị người ta chê cười.”
“Ý ông là chỉ cần bồi thường là được đúng không?”
Lời này của ông ta đúng như trong dự kiến của bà, nhưng khi thật sự nghe thấy thì vẫn có chút áp lực, cảm giác ngực mình bị một tảng đá lớn đè nặng, rất khó chịu.
Đây giống như đang bán con gái vậy.
Bà đoán chắc Thích Uyển Nhi liều mạng đánh cược, cam tâm tình nguyện chịu nguy hiểm như vậy là vì thật sự yêu Cố Hy.
Nhưng hiện tại bố cô ta lại niêm yết giá rõ ràng, định giá hết tất cả hạnh phúc của con gái mình bán cho cho bà.
Không biết lúc Thích Uyển Nhi tỉnh lại biết kết quả này, cô ta sẽ cảm thấy thế nào?
“Bồi thường cũng được, nhưng… dù sao mấy người cũng là nhà họ Cố mà, phần bồi thường này chắc cũng không ít đâu nhỉ?”
Mố đầu bố Thích còn cố gắng che giấu, giả vờ như mình là người ba hiên lành Nhưng không lâu sau đã hiện nguyên hình, thậm chí còn làm trò như một thằng hề.
Trong lòng bà rất ghét những người như vậy, nhưng trên mặt không thể không nở nụ cười.
Chuyện này liên quan đến hạnh phúc của con trai con gái mình, cho dù không thích cũng phải cố gắng chịu đựng.
“Tất nhiên rồi tôi sẽ bồi thường cho các người một khoản vừa lòng, nhưng ông chắc chắn mình có thể nói chuyện Uyển Nhi không? Lỡ như nó tỉnh lại rồi làm ra chuyện gì đó không hay nữa, vậy tôi sẽ không bồi thường cho các người lần thứ hai đâu, thậm chí nếu tôi cảm thấy ông không quản được gia đình mình, vậy tôi đây cũng không cần phải tốt tính nữa.”
Nói đến câu cuối cùng, giọng bà dần trở nên lạnh lùng hơn, có thêm vài phần uy hiếp.
Trái tim bố Thích khẽ run lên, không ngờ người phụ nữ nhỏ bé trước mắt này khi tức giận nên lại dọa người như vậy, dù sao cũng là vợ của Cố Thành Trung, cũng là phu nhân nhà giàu lăn lộn trong giới quý tộc nhiều năm, nếu không có thủ đoạn thì cũng không có khả năng ngồi vững trên vị trí này nhiều năm như thế.
Nhưng mà ông ta sai rồi, bà không có thủ đoạn gì đặc biệt cả, nếu thật sự có, vậy thì chỉ có một thứ.
Đó là ỷ vào tình yêu sâu sắc của Cố Thành Trung dành cho mình nên mới không kiêng nể gì.
Ông ta đứng thẳng lưng võ ngực nói: “Tôi là chủ gia đình, tất nhiên sẽ nói : lời giữ lấy lời rồi, vợ và con gái đều nghe lời tôi cả, bà Cố cứ yên tâm đi.”