TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Giả Vi Vương
Chương 962: Tiêu Bình, Tiêu An

Thân thể còn có thể tiếp tục hấp thu năng lượng khiến Tiêu Lãng mừng như điên. Tuy o thể ngưng tụ thần thể nhưng thân thể hấp thu năng lượng sẽ biến càng mạnh hơn, nói không chừng hấp thu một đoạn thời gian sẽ sánh bằng thân thể. Hơn nữa chất lượng năng lượng tăng cao khiến uy lực mạnh hơn nhiều. Tiêu Lãng cảm giác nếu cứ tiếp tục tu luyện, chờ đại thành Bàn Nhược chưởng thì sức chiến đấu của hắn sẽ tăng phúc đến gấp năm lần.

Phát hiện bất ngờ hiến Tiêu Lãng chìm đắm trong đó, nhanh chóng luyện hóa huyền thạch. Dù sao có hàng đống huyền thạch, cỡ mấy ức. Chỉ cần Bàn Nhược chưởng đại thành thì Thiên Vũ Đại Thần sẽ giúp Tiêu Lãng mở phong ấn, khi đó linh khí hỗn độn trong không gian hỗn độn có thể tiến vào Thiên Châu, sau này võ giả Thiên Châu tu luyện sẽ không toàn nhờ vào huyền thạch.

Tiêu Lãng tu luyện nửa tháng, lại luyện hóa mấy ngàn vạn huyền thạch, phát hiện bây giờ hắn luyện hóa huyền thạch như thế nào thì thân thể đều hấp thu hết. Bởi vì năng lượng trong người liên tục ùa hướng huyệt đạo, ngưng tụ thành năng lượng kim châu.

Tiêu Lãng xuất quan. Tu luyện rất quan trọng, bây giờ Tiêu Lãng cũng thích tu luyện nhưng con của hắn sắp sinh, nếu hắn không đi ra ngoài thì không thể nào nói nổi.

Tiêu Lãng mở cánh cửa đại điện, tâm tình sung sướng đi ra ngoài sải bước tới hậu điện. Tin Tiêu Lãng xuất quan nhanh chóng tuyền khắp hậu điện, Tiêu Lãng chưa đến Thần Hồn các nơi đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu cư ngụ thì đám Vô Ngân Thiên Đế đã chạy tới rồi.

Khiến Tiêu Lãng bất ngờ là Tiêu Ma Thần đã trở về, còn đột phá Đại Đế cảnh, kém một bước là tới Bán Thần cảnh. Đây không phải trọng điểm, tư chất của Tiêu Ma Thần không tệ, được truyền thừa của Mị Ảnh Đại Thần, bản thân chăm chỉ tu luyện, có thể đột phá được không có gì lạ. Lạ lùng là trong lòng Tiêu Ma Thần ôm một trẻ sơ sinh kháu khinh.

- Ủa? Ha ha ha ha ha ha!

Tiêu Lãng ngẩn ra, chắc đây là đứa con Tô Triết sinh ra. Tiêu Lãng thấy áy náy, hắn luôn bế quan, quên luôn con Tiêu Ma Thần sinh. Tiêu Lãng vội đi qua nhìn kỹ, đứa trẻ chưa được một tuổi mà rất hoạt bát, hắn định ôm nhưng làm bé con sợ khóc to.

Tiêu Lãng cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Hài tử này không tệ, giống con hổ, không nể mặt bản Đại Đế.

Mặt Tiêu Ma Thần lộ nụ cười hiếm hoi, giao cho Tô Triết đứng gần đó.

Tiêu Ma Thần nhìn Tiêu Lãng, cảm thán rằng:

- Tiêu Lãng, xem ra lần này bế quan giúp ngươi thu hoạch rất lớn, ta cảm giác thực lực của ngươi ít nhất mạnh gấp mấy lần.

Tiêu Lãng vỗ vai Tiêu Ma Thần, cười nói:

- Chỉ hơi đột phá. Phải rồi, đặt tên cho đứa bé chưa?

Tô Triết lúng túng nói:

- Còn chưa, hay Tiêu đại ca đặt tên đi? Công cong nói gọi là Tiêu Sát Thần...

- Tiêu Sát Thần? Ha ha ha ha ha ha!

Tiêu Lãng cười đau cả bụng. Tiêu Phù Đồ đặt tên luôn thú vị, tên này thật bá khí nhưng sát khí quá nặng. Tay Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần nhuộm bao nhiêu là máu, không thích hậu đại của mình cũng đánh giết, cửu tử nhất sinh như vậy.

Tiêu Lãng ngẫm nghĩ, cười nói:

- Gọi là Tiêu Bình được không? Nếu hài tử của ta cũng là nam thì gọi là Tiêu An. Chúng ta chém giết cả đời, không cầu hậu đại có thành tựu lớn, chỉ cần bình an là tốt rồi.

Tiêu Ma Thần rất đồng ý, quyết định ngay:

- Vậy gọi là Tiêu Bình!

Mọi người cười nói đi vào lầu các của Mộc Tiểu Yêu. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu đứng ở cửa chờ từ lâu. Mộc Tiểu Yêu ưỡn bụng to dựa cửa, mặt tỏa ánh sáng động lòng người, hai tay ôm bụng to, trong nụ cười có dịu dàng mê người, tràn ngập ánh sáng từ mẫu.

Tiêu Lãng sốt ruột chạy tới dìu Mộc Tiểu Yêu:

- Ai dà, Tiểu Yêu, sao nàng ra đây? Mau đi vào ngồi!

Bộ dáng cẩn thận của Tiêu Lãng làm mọi người trợn tròn mắt. Nói sao thì Mộc Tiểu Yêu cũng là võ giả Nhân Hoàng cảnh, hắn làm như nàng là tiểu nữ nhân yếu đuối.

Đi vào trong thấy Quân Thần Độc Cô Hành, Tiêu Thanh Y, Mộc Sơn Quỷ, Mộc Ngân Hà đùe ở. Mọi người nói chuyện vui vẻ một phen, Tiêu Lãng cùng Mộc Tiểu Yêu vào trong phòng. Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã nhìn nhau, mỉm cười chừa không gian cho Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Yêu.

Một tay Tiêu Lãng nhẹ vuốt bụng Mộc Tiểu Yêu, cảm nhận nhịp tim đập nho nhỏ, hắn thấy hưng phấn.

Tiêu Lãng nhìn Mộc Tiểu Yêu càng lúc càng quyến rũ, dịu dàng nói:

- Tiểu Yêu, đã vất vả cho nàng. Đi theo ta chắc rất khổ? Tiểu Yêu mang thai mà ta bế quan, đã sớm nói với nàng nên gả cho công tử thích nàng, hắn sẽ cùng Tiểu Yêu mỗi ngày...

Mộc Tiểu Yêu trừng mắt Tiêu Lãng, quyến rũ tự nhiên làm người hắn tê dại. Trước kia Mộc Tiểu Yêu lạnh lùng, xa cách, như nữ thần không ăn nhân gian khói lửa. Bây giờ Mộc Tiểu Yêu biến quyến rũ khiến lòng Tiêu Lãng ngứa ngáy.

Mộc Tiểu Yêu vươn một tay vuốt tóc bạc, đôi mắt tràn ngập tình yêu nhìn Tiêu Lãng.

Mộc Tiểu Yêu thỏ thẻ:

- Lãng, có thể gả cho ngươi là phúc tu ba đời của Tiểu Yêu, ta rất hạnh phúc! Chỉ cần trong lòng Tiểu Yêu có ngươi, trong ngươi có ta là đủ rồi. Nếu tình này dài lâu thì cần gì để ý sớm chiều?

Tiêu Lãng nghe mà cảm động, đứng dậy hai tay bưng mặt Mộc Tiểu Yêu, nói:

- Vợ ngoan, hôn một cái!

Mặt Mộc Tiểu Yêu đỏ ứng, quay đầu đi, trách:

- Lãng, bây giờ ngươi là Đại Đế rồi, nên có phong độ của Đại Đế. Trời còn đang sáng, bên ngoài có nhiều người như vậy...

Tiêu Lãng cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha!

Tiêu Lãng không cho là đúng:

- Đại Đế thì sao? Làm người mà không thể tùy theo lòng mình thì dù có làm Ngọc Hoàng Đại Đế cũng có gì vui vẻ? Đừng để ý nhiều chuyện vụn vặt, đừng quan tâm ánh mắt của mọi người, nếu không thì sẽ sống rất mệt mỏi.

Hai bờ môi nóng cháy dán vào nhau, nhiệt độ trong phòng dần lên cao, không gian iều diễm.

….. …. …. …. …..

Tiêu Lãng ra khỏi lầu các của Mộc Tiểu Yêu, đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã nóng cháy nhìn hắn, hiển nhiên đều muốn có con. Ban đêm, người trong lầu các đều đi hết, chỉ để lại mấy thị nữ. Tiêu Lãng gật đầu, phất tay, khiến đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã đi tắm rửa.

Tiêu Lãng biết hắn phải đi Thần Vực một chuyến, nếu như có thể nhanh chóng trở về thì hắn sẽ cố gắng. Nhưng trong Thần Vực cực kỳ nguy hiểm, Tiêu Lãng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nếu có thể để lại mấy đứa con thì đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã có tinh thần ký thác.

Ban ngày Tiêu Lãng cùng đám người Mộc Tiểu Yêu, Quân Thần Độc Cô Hành, Mộc Sơn Quỷ trò chuyện, ban đêm hành lạc. Tiêu Lãng sống sung sướng mà tràn đầy, cảm thán rằng hèn chi từ xưa nói ôn nhu hương là mộ của anh hùng. Ngày đêm ân ái cùng mỹ nhân đúng là có thể xóa nhòa nhuệ khí, đấu chí của bất cứ kiêu hùng nào.

Một tháng sau, nhi tử của Tiêu Lãng sinh ra, Tiêu Đế thành sôi trào. Tiêu Lãng thật sự đặt tên là Tiêu An, tuy cái tên quê mùa nhưng hắn đặt tên thì không ai phản đối. Hơn nữa cho dù nhi tử của Tiêu Lãng tên là Tiêu Phân thì cũng là ngậm khóa vàng sinh ra, sau này đã định sẽ vinh hoa phú quý.

Tiêu Lãng làm bạn với người thân hai tháng xong lại bế, lần này hắn quyết định không tu luyện Bàn Nhược chưởng đến đại thành thì sẽ không xuất quan.

Tuy Tiêu Lãng không muốn đi Thần Vực tranh bá nhưng sâu trong lòng lấn cấn hai chuyện.

Thứ nhất là xem có cơ hội tu luyện đến cảnh giới Chí Cao Thần không? Vậy là có thể sống lại Âu Dương Lãnh Yên. Nếu thực lực của Tiêu Lãng biến mạnh hơn một chút thì càng có thể bảo vệ Thiên Châu chặt chẽ, và đi Yêu Vực một chuyến gặp Mị Nhi.

Đọc truyện chữ Full