TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Giả Vi Vương
Chương 963: Sắp thành lại bại

Huyền thạch trôi đi như nước chảy, thân thể Tiêu Lãng tựa cái hang không đáy hấp thu hết năng lượng, kim châu linh hồn trong linh hồn đã to cỡ hạt đậu. Kim châu trong huyệt đạo đã thành hình, viên lớn nhất to như hạt cơm. Tiêu Lãng không biết trong người mình tụ tập bao nhiêu năng lượng nhưng hắn cảm giác chỉ cần hắn vận chuyển năng lượng tùy tiện đập một cái là có thể san bằng Tiêu Đế thành.

Tiêu Đế thành lớn bao nhiêu? Đây chính là thành siêu lớn mà Diệt Hồn tập trung hết tài lực, vật lực của Thiên Châu lại, ít nhất lớn hơn Hồng Đế thành gấp năm lần, phạm vi hơn vạn dặm, từ đó có thể thấy năng lượng tụ tập trong người Tiêu Lãng được bao nhiêu.

Hai, ba mươi ức huyền thạch bị luyện hóa, tốc độ luyện hóa của Tiêu Lãng tăng tốc. Bởi vì năng lượng huyền thạch tiến vào thân thể không cần Tiêu Lãng hấp thu, tự động chảy qua một trăm lẻ tám huyệt đạo. Thân thể Tiêu Lãng biến thành cái hang không đáy, bao nhiêu năng lượng đến thì hấp thu bấy nhiêu.

Kim châu trong không gian linh hồn tuy chỉ to cỡ hạt đậu nhưng Tiêu Lãng cảm giác linh hồn cường đại gấp chục lần. Tiêu Lãng vận chuyển Băng Đế Hồn quyếta, lực lượng linh hồn dâng trào điên cuồng vận chuyển. Tiêu Lãng cho rằng Tình Diệt của hắn có thể khiến bất cứ đỉnh Bán Thần cảnh xỉu ngay, thậm chí khiến linh hồn đối phương tan vỡ.

Tiêu Lãng không bắt đầu tu luyện đệ tam trọng Bàn Nhược chưởng, không phải vì linh hồn của hắn quá yếu mà hắn muốn xem cực hạn thân thể có thể hấp thu năng lượng. Tiêu Lãng còn có hai mươi ức huyền thạch, định một hơi luyện hóa hết.

Vù vù vù vù vù!

Huyền thạch trong Tu Di Giới của Tiêu Lãng liên tục bị lấy ra, sau đó ánh sáng trắng chợt lóe, toàn bộ bị luyện hóa tiến nhập bên trong thân thể của hắn. Tiếp hteo tay Tiêu Lãng chợt lóe, mấy ngàn huyền thạch xuất hiện rồi lại luyện hóa. Tiêu Lãng trở thành máy móc không biết mệt, tốc độ luyện hóa huyền thạch kiểu này nếu có ai nhìn chắc chắn sẽ bị hù sợ.

Một năm lẻ hai tháng.

Chỉ bế quan hơn một năm mà số huyền thạch bị Tiêu Lãng luyện hóa là mấy chục ức huyền thạch. Khi viên huyền thạch cuối cùng bị luyện hóa xong, linh hồn Tiêu Lãng trở vào trong thân thể, tra xét một phiên, nở nụ cười khổ.

Cộng lại huyền thạch trong Tu Di Giới của đám người Vân Tử Sam, Diệt Hồn, Thanh Mộc Thạch, Vọng Nguyệt các chủ khoảng gần năm mươi ức, toàn bộ bị hoang phí hết. Kim châu linh hồn của Tiêu Lãng mới chỉ to cỡ móng út, năng lượng kim châu trong người to cỡ hạt đậu. Không biết là do năng lượng kim châu tăng trưởng quá chậm hay vì năng lượng trong huyền thạch quá thấp kém. Nhưng năng lượng trong người Tiêu Lãng đã đạt đến mức độ khủng bố, không nói đến hắn một tay vỗ nát Thần Hồn đại lục chắc nó sẽ trầm xuống.

Tiêu Lãng đứng lên giãn gân cốt, xương toàn thân kêu răng rắc. Tiêu Lãng tùy tay nhúc nhích, không gian hơi chấn động làm hắn rất kích động. Nếu thực lực này đối chiến với đám người Vân Tử Sam, Diệt Hồn, Thanh Mộc Thạch, Vọng Nguyệt các chủ chắc chỉ cần đứng để họ đánh cũng sẽ không chết được.

Tiêu hao hết huyền thạch xong Tiêu Lãng tập trung tu luyện đệ tam trọng Bàn Nhược chưởng. Tiêu Lãng nhìn quỹ tích, đường đi nước bước trong bí tịch về năng lượng di chuyển trong huyệt đạo rồi lập tức linh hồn xuất khiếu.

Tiêu Lãng khiến vòng xoáy trong huyệt đạo đều ngừng vận chuyển, bắt đầu khống chế năng lượng ở thiên linh huyệt trên đầu di chuyển đến thiên tụ huyệt ở vành tai, chuyển một vòng bên trong tác động năng lượng trong thiên trụ huyệt đi hướng ngọc chẩm huyệt.

Bên kia, năng lượng thái khê huyệt ở lòng bàn chân Tiêu Lãng đi lên nội đình huyệt rồi vận chuyển đi phục lưu huyệt.

Trong trạng thái linh hồn xuất khiếu thì mọi thứ biến chậm rãi, hơn nữa Tiêu Lãng khống chế năng lượng di chuyển cực kỳ chậm nên hắn cùng lúc khống chế nhiều phần năng lượng di động trong huyệt đạo.

Ba cái, năm cái, mười cái, ba mươi cái...

Tiêu Lãng khống chế ngày càng nhiều nhưng đều là di chuyển trong huyệt đạo các vị trí trên thân thể, không dám dựa theo bí kỹ giao nhau hay thậm chí là dung hợp.

Bùm!

Khi Tiêu Lãng khống chế năng lượng thứ sáu mươi tám thì bỗng có hai năng lượng bất cẩn va nhau, nổ tung, lưng Tiêu Lãng nổ ra một cái lỗ máu.

Tiêu Lãng không hoảng loạn, chậm rãi khống chế các năng lượng dừng lại rồi mới thu hồi linh hồn, mở to mắt!

Vù vù vù vù vù!

Tiêu Lãng vận chuyển niệm năng lượng trị thương, nuốt một viên linh đan, cười khổ. Theo lý luận thì linh hồn của Tiêu Lãng cường đại cộng với linh hồn xuất khiếu hắn có thể dễ dàng khống chế vô số năng lượng di chuyển cùng lúc. Sự thật là Tiêu Lãng vừa khống chế mấy chục năng lượng mà không xuất hiện cảm giác mệt mỏi, nhưng nhiều cái thì dễ có sai lầm, một khi sai lầm thì sẽ nổ tung, thân thể Tiêu Lãng sẽ bị thương.

Hiện tại Tiêu Lãng khống chế năng lượng thật chậm rãi, kéo theo ít năng lượng. Nếu sau này toàn bộ năng lượng điều động, sơ sẩy một cái là người Tiêu Lãng sẽ nổ tung thành mấy mảnh.

Hiện tại Tiêu Lãng đã cảm ngộ rõ ràng nguyên lý Bàn Nhược chưởng, đó là biến thân thể của hắn thành đại trận. Năng lượng thân thể là trận nguyên, một trăm lẻ tám huyệt đạo là tâm trận, kinh mạch là thằng trận.

Đệ nhất trọng kích động tiềm năng thân thể, đệ nhị trọng áp súc năng lượng, khiến năng lượng biến chất, đệ tam trọng là quan trọng nhất, biến thân thể thành đại trận tăng phúc, dẫn năng lượng cộng hưởng, sức chiến đấu tăng gấp mấy lần là bình thường.

Tiêu Lãng nghỉ ngơi nửa tháng để thân thể hồi phục rồi tu luyện tiếp. Linh hồn của Tiêu Lãng đủ mạnh, bây giờ chỉ thiếu quen tay. Không thể làm xong chỉ trong một lần, cần nhiều thời gian nghiên cứu, cảm ngộ, thí nghiệm. Hơn nữa mỗi lần thí nghiệm xong cần cẩn thận, nếu không thì thân thể sẽ nổ tung.

Tiêu Lãng liên tục thí nghiệm, bị thương. Mỗi lần bị thương là Tiêu Lãng phải dừng lại trị liệu thân thể. Lúc này Tiêu Lãng rất nhớ thảo đằng thần hồn màu lam, có nó thì chút vết thương này có thể trị lành ngay trong chớp mắt. Hơn nữa khi thí nghiệm Tiêu Lãng sẽ không phải cẩn thận như thế này, tốc độ tăng nhanh gấp mấy lần.

Đây là quá trình cực kỳ rườm rà, giống như một kẻ ngu trận pháp được đến bí kỷ cấm địa cổ thần, dù làm theo bí kỹ bày đại trận nhưng không thể thành công trong thời gian ngắn được.

Tiêu Lãng mất ba tháng trời, cuối cùng... Vẫn là sắp thành lại bại!

Tiêu Lãng ngừng lại bởi vì nửa người hắn bị tạc nổ máu thịt bầy nhầy. Tiêu Lãng biết không thể tiếp tục như vậy, nếu không thì lần sau hắn sẽ nổ chết.

Tiêu Lãng nằm trong đại điện lạnh lẽo, năng lượng trong người và thánh dược trị thương bắt đầu chữa trị cho thân thể hắn. Tiêu Lãng ngẫm nghĩ phải tìm một cách nào đó mà không phải là bày đại trận bình thường, phải bày trận trong thân thể nhưng hắn không muốn chết.

- Đại trận?

Nghĩ đến đây, Tiêu Lãng chợt nhớ ra dường như tàn hồn Thiên Ma Đại Đế để lại một quyển cấm chế cổ thần.

Chờ Tiêu Lãng hoàn toàn trị lành vết thương, lấy ra một ngọc phù, năng lượng trong ngọc phù lấp lánh. Tiêu Lãng biến mất khỏi đại điện, xuất hiện trong Hải Để thần phủ.

Tiêu Lãng luyện hóa cấm chế trong Hải Để thần phủ, không gian Thiên Ma nên có thể tự do đến hai nơi. Tiêu Lãng đi vào hậu điện cầm quyển cấm chế cổ thần dày cộm, lật xem.

Nếu Bàn Nhược chưởng này là xây dựng đại trận trong người thì nghiên cứu thêm trận pháp cấm chế sẽ có tác dụng nhất định với việc tu luyện Bàn Nhược chưởng.

Tiêu Lãng cầm cấm chế cổ thần, tiến vào trạng thái vong ngã, liên tục tham ngộ cấm chế, đối chiếu với cảm ngộ Bàn Nhược chưởng.

Hai tháng sau, Tiêu Lãng bỏ xuống quyển cấm chế cổ thần, không quay về mà ngồi khoanh chân tại chỗ, tiếp tục tu luyện Bàn Nhược chưởng.

Đọc truyện chữ Full