TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 3996 CẢ THẦN GIỚI CÒN CÓ AI LÀ KẺ ĐỊCH CỦA CẬU TA?

“Thực lực, tâm tính này, và cả lòng dạ đáng sợ như vậy! Vãi! Hoa tộc Thượng Cổ sẽ không khỏi dậy thật chứ?’

“Chỉ dựa vào một mình tên nhóc này? Làm sao có thể…’

Một lát sau.

Trần Lục Chỉ đến trước một tòa Long Sơn lớn nhất trong cấm địa.

Một tòa trận pháp phòng ngự phía trước đang vận hành, thông qua kết giới có thể nhìn thấy long khí sâu trong Long Son vờn quanh!

Trần Lục Chỉ nén thấp giọng: “Diệp tông chủ, Trần Bình Phàm và Trần Kim Qua ở ngay bên trong”.

“Hai người này là anh họ của tôi, có lẽ ảnh giới khoảng Tổ Cảnh trung kỳ, cậu thực sự muốn đi vào ư?”

Không chắc chắn nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh bước đến trước trận pháp, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không hề khách sáo chém xuống!

Ầm ầm!

Trận pháp nứt ra một đường, bên trong lập tức truyền ra âm thanh như sóng thần: “Ai mà to gan như vậy, dám làm phiền lão tu thanh tu?”

“Cậu nhóc, mày là ai… mày dám, mày thật to gan!”

Trần Lục Chỉ kinh ngạc nhìn phía trước.

Đại chiến sắp xảy ra!

Cùng với tiếng rồng gầm và cả giọng kinh sợ của Trần Kim Qua và Trần Bình Phàm, long sơn phía trước ầm ầm sập đổ, cuốn lên khói bụi ngập trời!

Tất cả tĩnh lặng!

Một bóng người hiện ra trong khói bụi mù.

Chậm rãi đi về phía Trần Lục Chỉ!

Trần Lục Chỉ toát mồ hôi, không chớp mắt nhìn bóng người!

Chỉ thấy.

Diệp Bắc Minh đi ra từ trong khói bui, trong tay xách hai cái xác khô ném dưới chân Trần Lục Chỉ: “Họ đã chết rồi, bắt đầu từ bây giờ, ông là Tổ Cảnh duy nhất của nhà họ Trần!”

“Tổ Cảnh?”

Trong lúc trong lòng Trần Lục Chỉ chấn hãi, đồng thời cũng lắc đầu cười khổ: “Diệp tông chủ, cậu quên rồi… cậu đã phế đan điền của tôi rồi”.

“Tôi không còn là Tổ Cảnh nữa”.

“Tôi nói ông là Tổ Cảnh thì là Tổ Cảnh!”

Diệp Bắc Minh búng năm ngón tay, một viên đan dược chui vào trong miệng của Trần Lục Chỉ!

Mười ba cây kim châm cùng bay ra vờn xung quanh đan điền của lão ta!

Vù!

Cơ thể già nua của Trần Lục Chỉ run lên, không dám tin lắc đầu: “Đan điền của tôi… phục hồi rồi… làm sao có thể!”

Vui mừng kinh ngạc!

Kích động!

Cuối cùng, toàn bộ hóa thành kinh sợ và chấn hãi!

Thanh niên trước mặt, không đúng… là thiếu niên! Lại có thủ đoạn một ý nghĩ lên thiên đường, một ý nghĩ xuống địa ngục như này!

Cả thần giới còn có ai là kẻ địch của cậu ta?

‘Sợ rằng Kim Phật Tông, Xích Diễm Cốc, năm thần tông phải hoàn toàn trở thành bàn đạp của cậu ta! Cho dù là điện Thần Hoàng cũng không ngẩng đầu nổi trước mặt cậu ta!’, Trần Lục Chỉ sợ đến quỳ dưới đất.

Diệp Bắc Minh không quan tâm đến nỗi chấn hãi của Trần Lục Chỉ!

Anh giơ tay lên điểm một cái, lấy ra một giọt tinh huyết từ trong trái tim của Trần Lục Chỉ!

Rồi khắc một đạo phù văn màu máu!

Đọc truyện chữ Full