TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 3997 CHO DÙ Ở THẦN QUỐC HƯ KHÔNG!

Trong lời chú của Diệp Bắc Minh, phù văn màu máu lóe lên rồi vụt tắt!

Trần Lục Chỉ biết, bắt đầu từ bây giờ, tính mạng của ông ta đều chỉ trong một ý niệm của người trước mặt!

“Trần Lục Chỉ, tham kiến chủ nhân!”

Diệp Bắc Minh hạ mệnh lệnh đầu tiên: “Điều động tất cả lực lượng của nhà họ Trần nghe ngóng thông tin của Thiên Sát Môn, có manh mối lập tức báo cho tôi!”

“Vâng, chủ nhân!”

Trần Lục Chỉ ngẩng đầu lên thì Diệp Bắc Minh đã biến mất.

Phủ thành chủ ở thành phố Thần.

Nghê Hoàng cúi đầu nhìn bức thư vừa được đưa đến tay: “Nhanh vậy đã đến rồi sao? Nếu…”

“Kẻ nào đó!”

Đột nhiên.

Nghê Hoàng nhanh chóng đứng lên, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cửa đại điện!

Liền sau đó.

Sắc mặt của cô ta giãn ra: “Là anh? Đến mà không nói trước một tiếng?”

Một thanh niên đẩy mở cửa đại điện, chậm rãi đi vào.

Nghê Hoàng ngẩn người, sau đó phì cười một tiếng: “Ha ha ha! Sao anh lại trở nên trẻ thế? Còn ra vẻ tiểu đệ đệ khuôn mặt búng ra sữa!”

“Tiểu đệ đệ mau đến đây, cho tỷ tỷ véo một cái!”

Nghê Hoàng vụt bóng người, một bước đứng đến bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Bàn tay nhỏ trắng nõn véo đôi má của anh!

“Vẫn là trước đây trông khỏe mạnh rắn rỏi, bây giờ nhìn anh trông yếu ớt không chịu nổi gió, cũng không có lực uy áp!”

Diệp Bắc Minh gạt tay của Nghê Hoàng: “Tôi cũng không ngờ, sau khi tăng cảnh giới lại cải lão hoàn đồng!”

“Ừm? Anh đã tiến vào cảnh giới Thiên Thần rồi ư?”, Nghê Hoàng hơi ngạc nhiên.

Lượn quanh Diệp Bắc Minh một vòng!

“Chuyện lạ!”

Ngón tay của Nghê Hoàng chống chiếc cắm tinh tế: “Thông thường, con người dưới trăm tuổi tăng lên mấy cảnh giới lớn mới cải lão hoàn đồng, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”

Diệp Bắc Minh trả lời: “Năm nay tôi ba mươi tuổi!”

“Cái gì… anh.. anh mới ba mươi tuổi?”, Nghê Hoàng hoàn toàn kinh ngạc.

“Anh không đùa chứ?”

Cho dù ở Thần Quốc Hư Không!

Cảnh giới Thiên Thần ba mươi tuổi cũng trẻ đến dọa người!

Nghê Hoàng chỉ chấn kinh một lúc, lập tức bình tĩnh trở lại: “Ha ha, vẫn là tiểu sư đệ!”

Diệp Bắc Minh trừng mắt: “Ở chỗ chúng tôi, có câu tam thập nhi lập!”

“Đàn ông ba mươi tuổi, không thể coi là tiểu đệ đệ nữa”.

Nghê Hoàng buột miệng nói: “Ba mươi tuổi rất già ư? Vậy bà cô như tôi một trăm linh ba tuổi thì là gì?”

“Cô một trăm linh ba tuổi?”


Diệp Bắc Minh nhìn Nghê Hoàng.

Đọc truyện chữ Full