Mà Tần Ninh đứng trên mặt đất trống trải trơ trọi lúc này lại mang vẻ mặt đầy khó hiểu.
Hắn... hắn còn chưa làm gì cả mà!
Vũ Vô Khuyết đứng ở vị trí trên cao cách Tần Ninh không đến trăm trượng, cúi đầu nhìn xuống mặt đất thấy Tần Ninh đơn độc đứng đó mà sắc mặt sa sầm.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Vũ Vô Khuyết khó hiểu.
“Cẩn thận!”
Nhưng đúng vào lúc này.
Một tiếng hét vang lên.
Nhưng mà khi âm thanh nhắc nhở của Cơ Bằng Triển vang lên thì cũng đã muộn.
Giữa bầu không, hư không bị xé rách, một bàn tay to đến ba trượng đã xé toạc hư không tóm về phía Vũ Vô Khuyết.
Vị Tiên Đế Vũ Vô Khuyết này, trong chớp mắt không thể phát giác ra nên không hề có sức phản kháng.
Rầm!!!
Một tiếng nổ lớn.
Vang vọng truyền ra.
Cả người Vũ Vô Khuyết hoàn toàn tan nát.
Trên bầu trời có cuồng phong rít gào, sấm rền chớp giật.
Dị tượng khi Tiên Đế hy sinh lại lần nữa xuất hiện.
Bàn tay cao ba trượng kia cứ thế mà bóp nát cơ thể của Vũ Vô Khuyết một cách dễ dàng, đến cả khí tức hồn phách cũng bị bóp tan tành.
Mà tiếp đó, Tần Ninh cũng cảm nhận được một cách rõ ràng, một viên Tịnh Ma Tiên Đan đang được ngưng tụ ra từ trong Phong Thần Châu.
Vũ Vô Khuyết.
Thực sự đã chết rồi!
Bị một bàn tay cứ thế bóp nát!!!
Là ai?
Lúc này, hai đại Tiên Tôn Cơ Bằng Triển, Thiên Lang Tử đều sa sầm mặt mũi.
Có thể ở trước mặt hai người bọn họ, dùng tốc độ mà hai người bọn họ không thể phản ứng kịp để giết chết Vũ Vô Khuyết, người này ít nhất cũng phải là một vị Tiên Tôn.
Hơn nữa, còn là một vị Tiên Tôn cực kỳ mạnh.
“Ai ở đó giả thần giả quỷ?”
Cơ Bằng Triển lạnh lùng hừ mũi.
Mà mấy Tiên Đế của dị tộc cũng lập tức vội vàng chạy đến bên cạnh hai vị Tiên Tôn.
“Ôi...”.
Một tiếng thờ dài vang vọng khắp không gian.
“Thiên đạo thiếu sót, mới khiến cho đám đạo trích các ngươi hoành hành ngang ngược trong đại địa tiên giới chúng ta!”
Cùng với tiếng nói cất lên.
Giữa đất trời, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi.
Mà tiếp đó, giữa không trung hào quang chói lọi, một bóng người cao ráo uyển chuyển xuất hiện trong vầng ánh sáng đầy sắc màu tươi đẹp ấy.
Người nọ thân mặc trường bào màu nguyệt bạch, tổng thể bộ trường bào khoác lên người làm tôn lên vóc dáng cao gầy mà nho nhã.
Tóc dài buộc cao, ngọc châm giữ cố định, phong thái phóng khoáng.
Chỉ là.
Người này.
Lại đứng quay lưng về phía mọi người, chưng cái ót của mình ra trước mắt mọi người, khiến cho không ai có thể nhìn rõ dược dung mạo của người nọ ra sao.
“Ngươi là ai?”