Cơ Bằng Triển lạnh lùng nói: “Trong Tam Thanh tiên vực có rất nhiều Tiên Tôn Tiên Đế, cũng có rất nhiều người lựa chọn ngồi yên quan sát, ngươi muốn nhúng tay vào chuyện của chúng ta? Nhưng phải cẩn thận, đừng có nộp luôn cả mạng của mình vào đó!”
Nghe vậy, nam tử mặc trường bào màu nguyệt bạch từ tốn nói: “Đám người các ngươi ấy à, đúng là những kẻ vô tri nên không biết sợ”.
“Tam Thanh tiên vực, há lại là nơi để đám người các ngươi đến đây làm càn, bổn tọa có lòng thiện tâm, không nỡ sát sinh, mau cút đi, bổn tọa tha cho các ngươi không cần phải chết!”
Nghe vậy, hai vị Tiên Tôn Cơ Bằng Triển và Thiên Lang Tử trong một lúc không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.
“Huyền đại sư?”
Đúng vào lúc này.
Trên cửu thiên có một giọng nói vang lên.
Ba lão tiền bối cấp bậc đại Tiên Tôn là Thanh Nguyên Bân, Đường Thâm, Ngô Huy đều đáp xuống, nhìn thấy nam tử mặc trường bào nguyệt bạch kia thì vẻ mặt đầy khiêm nhường.
“Ừm...”.
Nam tử gật đầu, ba người vừa định đứng đến trước mặt người nọ, nhưng nam tử lại khẽ quay người, dùng góc nghiêng gương mặt đối diện với ba người.
Ba người Thanh Nguyên Bân thoáng ngẩn ra, ngay sau đó nhớ đến, vị Huyền đại sư này trước giờ luôn không dùng góc thẳng mặt để đối diện với bọn họ, lập tức hiểu ra ý của Huyền đại sư, liền đứng yên tại chỗ bất động.
Mà lúc này.
Cung Tây Hoa, Thạch Tinh Châu, Âu Dương Hoằng ba đại Tiên Tôn của Ngọc Thanh tiên cung cùng với Kim Nguyên Chung, Cao Thành, Ung Kỳ ba đại Tiên Tôn của Thái Thanh tiên tông cũng lần lượt đáp xuống.
Mà rất nhiều.
Tiên Tôn của dị tộc cũng lần lượt xuất hiện, uy áp ngang tàng quét ngang cả vùng đại địa.
Lúc này.
Các khu vực xung quanh, vô số Tiên Đế của Tam Thanh tiên vực cùng dị tộc cũng đều dừng cuộc chiến của mình lại.
Vị Huyền đại sư của Thượng Thanh Lâu kia à?
Vị Huyền đại sư khiến tất cả nhóm thái thượng của Thượng Thanh Lâu mê muội, khiến vị Tiên Đế đại viên mãn như Thượng Vân Nhiên phải thần phục, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Chỉ là...
Bất luận bốn phía có bao nhiêu người đứng nhìn.
Tất cả mọi người đều chỉ có thể nhìn thấy cái ót của người nọ.
Rõ ràng bốn phía đều là người, nhưng lại chẳng có ai nhìn rõ được gương mặt của người nọ.
Hàn Thanh Tiêu, Cảnh Chấn Vũ hai đại tộc trưởng lúc này vẻ mặt cùng biểu cảm đều rất lạnh nhạt.
“Thượng Thanh Lâu, Huyền đại sư”.
Hàn Thanh Tiêu đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Sao nào? Muốn lấy sức mạnh của một mình mình để thay đổi thế cục suy tàn của ba bá chủ ngày hôm nay?”
Huyền đại sư chậm rãi đáp: “Hàn Thanh Tiêu, một Tiên Tôn nho nhỏ như ngươi, bổn tọa không muốn ra tay với ngươi, bảo người đứng sau lưng ngươi ra đây đi, ngươi không có tư cách so tài với bổn tọa!”
Nghe vậy, hai bàn tay chắp sau lưng của Hàn Thanh Tiêu xiết chặt.
Ông ta chưa từng gặp qua người nào bá đạo như người này.
Một Tiên Tôn nho nhỏ?
Trong tiên giới bao la này, còn có ai có thể mạnh hơn cả Tiên Tôn không?
Huyền đại sư lại nói tiếp: “Mau gọi đi, ngươi không gọi, thì ta sẽ đại khai sát giới đó!”
Nghe vậy, Hàn Thanh Điền đứng bên cạnh Hàn Thanh Tiêu lạnh mặt nói: “Đã được nghe từ lâu, trong Thượng Thanh Lâu có vị Huyền đại sư, khiến cho từ trên xuống dưới Thượng Thanh Lâu phải nghe lời răm rắp, cung kính có thừa, bổn tọa muốn xem xem, ngươi rốt cuộc là cái thứ gì, mà làm bộ làm tịch!”
Hàn Thanh Điền vừa dứt lời, gương mặt thoáng băng lạnh.