Đứng trước màn hình ở bên cạnh cửa Trần Vân không khỏi trầm tư, bà không biết mình phải làm sao mới tốt, nhưng tình mãu tử bắt bà phải gặp mặt người con trai bên ngoài một lần. Đây chính là máu mủ duy nhất của người chồng mất sớm của bà mặc dù ông còn không biết bọn họ đã nhận nhầm con.
Bà cứ vậy mà nghe tiếng chuông kêu inh ỏi, hai bàn tay cứ nắm rồi thả nắm rồi thả cuối cùng bà thở dài nắm lấy tay nắm cửa. Bà biết như thế này là không đúng nhưng bà không còn cách nào khác. Một lần duy nhất bà muốn cùng đứa nhỏ có chung dòng máu kia nói chuyện cùng nhau.
Trần Vân đi ra ngoài bà đứng trước cánh cổng nhìn ra người đứng bên ngoài:
“Cho hỏi cậu tìm ai.”
Trần Nghị rõ ràng nhìn thấy bốn người khác trong nhà đã rời đi, hắn ta chắc chắn người còn lại trong nhà là Trần Vân ví vậy nhanh chóng chạy đến tìm. Không ngờ bấm chuông cả một thời gian dài như vậy mà không có ai ra mở cửa khiến hắn ta cực kỳ bực bối vì vậy cứ đè lấy chuông cửa không bỏ tay ra.
Trong lúc hắn ta không còn chút kiên nhẫn nào thì thấy một người phụ nữ từ trong nhà đi ra, bà đứng trước mặt hắn ta cách một cánh cửa rồi hỏi. Nhìn thấy bà hắn ta không giấu nỗi sự vui mừng, sau khi điều chỉnh nét mặt hắn ta liền tỏ vẻ vui sướng mà gọi:
“Mẹ.”
Trần Vân nghe thấy tiếng gọi này liền không khỏi xao động, bà cố gắng giữ bình tĩnh hai tay thoáng nắm chặt nhưng rất nhanh đã buông lỏng để không bị người trước mặt phát hiện.
Bà giả vờ bình tĩnh mà nghi hoặc:
“Có phải cậu gọi sai rồi không, con trai tôi cùng bạn đời của nó vừa ra ngoài rồi.”
Trần Nghị nghe câu nói của bà càng thêm tự tin nếu không có người ở nhà hắn ta càng thêm có cơ hội để dụ dỗ người phụ nữ nhìn hiền hòa trước mặt này.
Hắn ta mỉm cười hai mắt rưng rưng nước mắt mà lắc đầu tỏ vẻ đáng thương:
“Không con không nhằm. Mẹ là mẹ của ruột con.”
Nói xong hắn ta tỏ vẻ khó xử mà nhìn Trần Vân:
“Mẹ có thể cho con vào nhà được không, con sẽ giải thích mọi chuyện.”. truyen bac chien
Trần Vân thoáng phân vân, bà không biết mình có thể làm như vậy hay không dù sao ngôi nhà này cũng không phải nhà của bà huống hồ người con trai này đã từng khiến đứa con bà cùng chồng bà yêu thương phải chịu biết bao đau đớn.
Nhưng nhìn khuôn mặt giống như người chồng quá cố kia cộng thêm hai mắt ửng đỏ đông đầy nước mắt bà lại không khỏi mềm lòng.
Trần Vân cuối cùng vẫn mở cửa cho người đi vào, nhưng trước khi dẫn người vào nhà bà liền cảnh cáo:
“Không biết cậu có phải lừa đảo hay không nhưng tôi khuyên cậu đừng làm chuyện gì, những người khác rất nhanh sẽ trở về.”
Trần Nghị nghe bà cảnh cáo mình không khỏi tức giận nhưng rất nhanh hắn ta liền mỉm cười yếu ớt:
“Con thật sự đến đây chỉ để gặp mẹ mà thôi.”
Đúng vậy hắn ta đến đây để gặp người cùng máu mủ này tuy nhiên bà không thể làm mẹ hắn, một người đàn bà nghèo khổ chỉ xứng đáng làm mẹ của thằng con hoang kia mà thôi, không thể nào làm mẹ của hắn được.
Gia đình hiện tại của hắn mới là ngôi nhà xứng đáng để hắn sinh sống, cuộc sống sung sướng giàu sang sao có thể để một thằng con hoang cướp mắt được.
Trần Nghị cảm thấy mình là một kẻ may mắn, cũng bởi vì may mắn mà ngày hôm qua hắn ta mới có thể nhìn thấy thằng con hoang kia ở trong nhà hàng kia.
Đúng vậy hôm nay hắn tới đây bởi vì ngày hôm qua hắn nhìn thấy ba người Trần Vân đến nhà hàng Cự Thành dùng bữa. Những ngày gần đây trong giới con cháu nhà giàu có đã có vài tin đồn, hắn ta may mắn được học trong trường đại học giành cho những người giàu mới có thể nghe được chuyện này.
Rõ ràng Vũ gia đã hoàn toàn biến mất trong giới thương mại nhưng bọn họ lại nói Vũ Hoàng Kính đang gây dựng lại Vũ gia bằng hai bàn tay trắng. Một chuyện nực cười đến nỗi chẳng ai có thể tin được.
Tuy nhiên ngày hôm qua Trần Nghị lại nhìn thấy bọn họ ở thành phố A này, nơi có mức tiêu phí cực kỳ cao này làm sao một gia đình nghèo ở nông thôn có thể chạy đến đây được thậm chí là vào một nhà hàng sang trọng cho dù giá cả ở nhà hàng này không cao bằng những nhà hàng lớn khác nhưng mức giá này với người nghèo đã là chuyện không thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến những tin đồn gần đây trong lòng hắn ta liền không khỏi rụt rịch. Bởi vì Trần Túc mà gia đình hắn không thể nhận được tài trợ từ Hồ gia, hiện tại công ty không khỏi gặp rất nhiều vấn đề khó khăn cần giải quyết.
Nếu thật sự Vũ gia có thể tái khởi vậy không phải nếu hắn trở thành bạn đời của Vũ Hoàng Kính thì sẽ có thể tiếp tục cuộc sống giàu sang của mình. Hắn ta không chỉ có thể có người bạn đời giàu có đẹp trai như Vũ Hoàng Kính còn có thể đứng vững gót chân trong nhà họ Trần hay sao, không có máu mủ ruột thịt thì sao chỉ cần hắn giúp được nhà họ Trần thì những kẻ trong Trần gia đều phải quỳ gối dưới chân hắn.
Chỉ nghĩ thôi Trần Nghị không khỏi cười thầm trong lòng, hắn ta có đủ tự tin để đạp Trần Túc xuống cũng có đủ tự tin để Vũ Hoàng Kính chọn bản thân mình, dù sao trước kia hắn ta mới thật sự là chủ nhân của buổi tiệc đính hôn. Hắn ta mới là người danh chính ngôn thuận là bạn đời của anh, chuyện này có rất nhiều người biết mà hiện tại cũng không mấy ai biết sự thật hắn ta chỉ là con nuôi của nhà họ Trần, nếu không lợi dụng điểm này thì sao có thể tiếp tục hạ bệ thằng con nghèo khổ kia được.
Trần Nghị không tin một người không học vấn không đầu óc như Trần Túc có thể đấu lại hắn.