TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay
Chương 64: C64: Mưu kế

Hiện tại nhà của Vũ gia không có ai. Trần Vân dẫn đầu đi vào nhà sau đó ngồi trong phòng khách, tuy là một người nhà quê nhưng bà vẫn thể hiện rõ ràng mình mới là chủ của nhà này.

Trần Nghị đi theo phía sau bà bước vào nhà, hắn ta định tỏ vẻ mình mới là chủ nhưng không ngờ hắn ta hoàn toàn không thể làm được, một người phụ nữ sống trong nông thôn lại không chút yếu thế mà khẳng định mình mới là chủ của căn nhà này khiến một kẻ muốn tỏ vẻ như hắn ta cứng đờ ngay tức khắc.

Hắn ta trừng to mắt tỏ vẻ không thể tin được, khuôn mặt bởi vì thất thố mà hoàn toàn không kịp che giấu.

Trần Vân nhìn hắn ta một cách rõ ràng, một chút hy vọng trong lòng thoáng chốc tắt ngủm. Thực sự những gì thím Qua giảng dạy đã đúng, bà có thể tạo ra cảm giác này đều nhờ thím Qua bởi vì thím ấy cảm thấy một khi người nhà họ Trần biết được Vũ Hoàng Kính trở lại chắc chắn sẽ không buông tha vị trí phu nhân nhà họ Vũ này.

Đúng vậy ngày hôm qua thím Qua cùng bà tâm sự rất nhiều thứ, không chỉ vậy thím ấy còn chỉ dẫn bà trở thành một vị phu nhân giàu có. Trần Vân cho dù là một người thật thà nhưng bà không phải kẻ ngu ngốc vì vậy sau cuộc trò chuyện đó bà hiểu rất rõ những thứ mà cả nhà bọn họ cần phải đối mặt.

Hy vọng mong manh kia của bà chỉ là một chút cảm xúc nhất thời, ai cũng nói tình mẫu tử không thể chia cắt cũng bởi vì điều này mà khi nghe Trần Túc kể về những chuyện cậu gặp phải bà không tài nào tin được cũng vì chút không tin yếu ớt đó mà hiện tại thứ bà đang chứng kiến chính là khuôn mặt xấu xí của người chồng khi còn trẻ của bà.

Cảm xúc mệt mỏi dưng lên trong lòng, Trần Vân cảm thấy không còn muốn tiếp tục xem xét người con trai cùng máu mủ này nữa rồi, chỉ cần nhìn hắn ta hiện tại bà liền rõ ràng những điều Trần Túc cùng Vũ Hoàng Kính nói đều là sự thật có khi còn tồi tệ hơn nữa nhưng lo lắng bà không chịu nổi nên bọn họ mới nói giảm nói tránh để bà không quá đau lòng.

Tuy đã không còn kiên nhẫn nhưng Trần Vân vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, bà muốn xem thử Trần Nghị đến đây có mục đích gì. Hắn ta tỏ vẻ mình là người thông minh nhưng việc hắn không hiểu bà là người thế nào đã vội vàng chạy đến đây đã cho bà thấy người con trai này của bà là một kẻ tự kiêu ngạo mạn.

Đã rõ ràng trong lòng Trần Vân không cần tiếp tục tỏ ra hiền lành, bà dùng khuôn mặt hiền lành của mình nói ra những lời lạnh lùng:

“Trần Nghị, tôi biết rõ cậu là ai.”


Trần Nghị khuôn mặt kinh ngạc biến thành kinh hãi, hắn ta vẫn đứng yên ở bên cạnh ghế sô pha, lần này hắn ta thực sự kinh hãi cứ ngỡ rằng người phụ nữ này không biết hắn là ai nhưng không ngờ bà lại thay đổi thái độ lúc ban đầu mà hoàn toàn vạch trần thân phận của hắn, nói ra cái tên mà rõ ràng bà không thể nào biết được bởi vì hai người chưa từng gặp nhau, cho dù Trần Túc đã nói với bà nhưng chắc chắn bà không thể nào vừa nhìn liền đoán ra hắn được.

Tuy rằng rất kinh hãi nhưng hắn ta vẫn tỏ ra yếu đuối mà nói:

“Thì ra mẹ nhận ra con. Mẹ con là con trai ruột của mẹ, con đã muốn chạy đi xem mẹ nhưng con thật sự không thể rời khỏi trường học.”

Nói đến đây hai mắt hắn bắt đầu tiết ra nước mắt giả dối:

“Ngôi trường này con phải cố rắng hết sức mới có thể vào học, con không thể bị đuổi bởi vì nghỉ học quá nhiều ngày được.”

Trần Vân nghe hắn ta nói lại cảm thấy buồn cười. Sinh nhật hắn ta chỉ vừa mới đến sau khi Trần Túc bị nhà họ Trần đưa đi vậy thời gian đó hắn ta còn ở trường học sao.

Không năm đó cả Trần Túc cùng Trần Nghị chỉ vừa mới mười tám tuổi mà thôi.

Trần Vân lắc đầu nói một cách nghi hoặc:

“Khi đó trường của cậu đã đi học rồi sao. Nhưng hình như tôi nghe thấy lại không phải như vậy đi.”


Trần Nghị nghe vậy liền tỏ vẻ tổn thương:

“Mẹ, sao lại không tin con. Đúng rồi có phải Trần Túc nói gì với mẹ hay không.”

Nước mắt hắn ta rơi xuống hai má, khuôn mặt đầy thảm thương. Hắn đi lại bên cạnh Trần Vân sau đó ngồi xuống cạnh bà rồi ôm lấy tay bà:

“Mẹ, đừng… Đừng tin những gì Trần Túc nói. Cậu ta không chỉ cướp mắt mẹ mà còn muốn cướp cả gia đình mẹ nuôi của con. Xin lỗi, xin lỗi mẹ con không ở cạnh mẹ hai mươi mấy năm qua nhưng con thật sự rất thương mẹ.”

Trần Nghị nghẹn ngào nói:

“Mẹ chính là mẹ ruột của con sao con có thể không nhìn được, nhưng cha mẹ nuôi của con cũng là những người tốt, không chỉ không đuổi con đi mà còn tiếp tục nuôi dưỡng con. Mẹ, con chưa từng làm gì có lỗi với Trần Túc cả, ngài cũng thấy kể cả vị hôn phu của mình con cũng bị cướp mất thì có thể làm gì cậu ta đây.”

Trần Nghị càng nói càng kích động nước mắt càng rơi nhiều hơn, hắn ta dám nói như vậy bởi vì hắn ta đã điều tra thôn của Vũ Hoàng Kính, không có người nào biết được thương tích của Trần Túc cả, kể cả người từng làm việc nhà ở nhà tổ Vũ gia. Nếu không một ai biết vậy có thể chắc chắn Trần Túc đã không để ai biết được thương tích của mình, bệnh xá trong thôn nghèo nàn ngoại trừ những vết bầm nho nhỏ thì bọn họ chẳng biết rõ tình hình.

Hắn ta giả vờ đáng thương nhưng trong lòng đã chắc nịch những lời nói của mình không thể nào bị vạch chừng được, người không rõ tình huống như Trần Vân chắc chắn sẽ tin lời hắn ta bởi vì sự thật chính là như vậy. Vũ Hoàng Kính người đã đính hôn với cậu ta cuối cùng lại kết hôn với Trần Túc một người được Trần gia nhận về vài tháng.

Nhưng Trần Nghị đã hoàn toàn sai lầm, Trần Vân biết rất rõ tình trạng sức khỏe của Trần Túc khi bước chân ra khỏi nhà Trần gia. Bởi vậy khi nghe Trần Nghị nói xấu cậu bà liền tức giận không thôi, nhưng hiện tại chưa phải lúc bà không thể thể hiện rõ sự tức giận của mình ran ngoài, bà cần biết mục đích của hắn ta khi chạy đến nơi này.


Chồng bà từng nói với bà dù con cái có lớn thế nào chúng ta đều phải bảo vệ chúng nó, chỉ cần chúng ta còn sống sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương con trai của mình. Đúng bà không thể để bất kỳ ai làm tổn thương Trần Túc thêm nữa, sự thật hà hiền lành của bà chỉ thể hiện khi nơi đó có đứa con trai bà yêu thương mà thôi.

Thủ đoạn bà không có, thông minh bà cũng khộng rõ nhưng nhẫn nhịn bà luôn luôn là người giỏi nhất trong gia đình mình.

Trần Vân nghe hắn ta nói xong liền hỏi:

“Phải không, nhưng rõ ràng tôi không nói đến Trần Túc. Trần Nghị thứ tôi nói là trường đại học ở trên thành phố lại khai giảng sớm thế à. Ở huyện thành của chúng tôi đến tháng tám tháng chín mới bắt đầu nhận lớp.”

Trần Nghị nghe bà hỏi không khỏi sượng lại, hắn ta không ngờ thứ bà nói chính là trường học chứ không phải bà nghe Trần Túc nói hắn không muốn đến nhìn bà. Động tác ôm lấy tay bà của hắn ta không khỏi cứng lại khuôn mặt cũng không khỏi trở nên ngơ ngác.

Không ngờ được vấn đề lại có thể lệch lạc đến thế này, tuy nhiên mục đích hắn ta chạy đến đây không phải thật sự nhận mẹ con. Nghĩ đến đây hắn ta liền thoải mái trở lại sau đó thở phào một hơi tỏ vẻ vui mừng:

“Thì ra là vậy. Mẹ làm con sợ muốn chết tưởng mẹ giận con bởi vì Trần Túc nói gì với mẹ chứ.”

Sau đó hắn mỉm cười:

“Gặp mẹ thật sự rất vui, con không ngờ mình có thể gặp mẹ ở nơi này. Nhưng…”

Nói đến đây hắn ta ngập ngừng.

Trần Vân thấy cuối cùng hắn ta cũng nói ra mục đích của mình liền thùa theo hỏi:


“Thế nào?”

Nghe thấy bà hỏi theo như mong muốn Trần Nghị liền buồn bã nói:

“Mẹ, mẹ không biết đâu con thật sự yêu anh Kính. Rõ ràng chúng con rất yêu thương nhau cũng đã tổ chức lễ đính hôn rồi nhưng cuối cùng lại…”

Hắn ta không nói hết mà dừng lại giữa chừng sau đó lén nhìn khuôn mắt của Trần Vân rồi nói tiếp:

“Mẹ cũng biết gia đình anh ấy xảy ra chuyện, cũng vì vậy mà con hoàn toàn không biết anh ấy chạy đến nơi nào đến khi biết được thì lại không giúp đỡ gì được anh ấy mà còn bị anh ấy nghĩ là con bỏ rơi anh ấy để người khác gả thay mình. Nhưng… Nhưng con thật sự không có, con đã thích anh ấy từ khi gặp mặt anh ấy lần đầu tiên.”

Nói đến đây hắn ta liền không khỏi ngước khuôn mặt đầy nước mắt của mình lên hỏi Trần Vân:

“Mẹ cùng cha cũng là tình yêu đầu của nhau phải không ạ, mẹ cũng biết yêu một người vừa vui sướng vừa đau khổ như thế nào phải không, con thật sự rất yêu anh ấy, con muốn cùng anh ấy sống cả đời. Con… Con thật sự muốn giành lại anh ấy cho dù Trần Túc có chán ghét con thế nào đi nữa, cho dù Trần gia có vì Trần Túc mà đánh đuổi con đi nữa con cũng muốn giành lại anh ấy.”

Đúng vậy đây chính là mục đích Trần Nghị chạy đến đây, nếu Trần Vân đáp ứng giúp đỡ hắn ta thì chuyện này không thể không thành công, đánh đuổi Trần Túc để thằng con hoang đó trở về nơi nghèo nàn trước đây, mà Trần Vân nếu bà ngu ngốc giúp đỡ hắn, một khi hắn ta có thể thế chỗ của Trần Túc thì cả Vũ gia cùng Trần gia đều là của hắn bà ta có thể làm gì khi hắn ta không phụng dưỡng bà.

Một người mẹ nghèo nàn không thể chu cấp cho hắn bất cứ thứ gì thì tại sao hắn ta phải nuôi một người vô dụng như vậy.

Trần Nghị vừa mừng thầm vì kế hoạch của mình đang tiến triển thuận lợi, mặc dù từ đầu đến cuối Trần Vân đều rất bình thản nhưng sau khi hắn ta nhắc đến chồng bà thì khuôn mặt bà liền trở nên tức giận.

Nhìn bà tức giận hắn ta liền càng thêm vui vẻ, chắc chắn hắn ta sẽ thành công Trần Túc mày còn không xứng đáng là đối thủ của tao.


Đọc truyện chữ Full