TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tập Hung Tây Bắc Hoang
Chương 40: Trực giác

Không chút chậm trễ bọn họ báo cáo lại phỏng đoán táo bạo này với Cục Thành phố, cảnh sát mạng cũng tập trung vào việc tra soát.

Trâu Dung Trạch khâm phục năng suất hành động của công an Trung Quốc: “Có phải họ không nghỉ ngơi chút nào không? Từ lúc tôi đến Trường An thì dường như việc ăn cơm, ngủ nghỉ của cha em đều ở trên đường.”

“Đây đều là việc cần phải làm, chỉ là không ngờ bố em sẽ tin anh dễ dàng như vậy.” Phòng Linh Xu hơi thấp thỏm: “Em còn tưởng ông ấy sẽ kiêng dè thân phận của anh, sợ mất mặt trước người Mỹ.”

“Đây không phải là vấn đề của cảnh sát Trường An.” Kevin nói một cách nghiêm túc: “Thiên Chúa giáo ở Trung Quốc vốn cũng không phổ biến, nhân viên điều tra án lại đa phần là người vô thần, nếu để họ phán đoán về những yếu tố liên quan đến Phật giáo hoặc Đạo giáo thì còn có thể có manh mối. Những sự ám chỉ không rõ ràng như kiểu Thánh Giá và cừu ốm yếu thì thật sự là khó cho họ quá.”

Nói xong anh nhìn Phòng Linh Xu với ánh mắt nghiêm khắc: “Nhưng còn em thì cần kiểm điểm lại bản thân. Khi còn ở Mỹ tôi đã kiến nghị em đọc thêm nhiều sách về phương diện tôn giáo bởi vì áp lực tâm lý của tội phạm vô cùng lớn, họ thường sẽ tìm kiếm sự ký thác tinh thần từ tôn giáo, trong đó cũng bao gồm cả tà giáo. Tôi muốn em đọc những tài liệu này nhiều hơn nhưng xem ra em không chịu khó.”

Phòng Linh Xu không thể biện minh nên chỉ có thể đỏ mặt gật đầu.

Thầy Trâu giỏi chuyện vừa đánh vừa xoa, anh vỗ vỗ lên mông Phòng Linh Xu: “Nhưng nói đi nói lại thì nếu như bé cưng em cái gì cũng làm được thì cần tôi làm gì chứ?”

“Bớt ba hoa đi!” Phòng Linh Xu cũng bật cười: “Đợi đến khi không tra ra được ghi chép trên mạng của ông ta thì em xem anh mất mặt thế nào.”

Kevin nói với vẻ ung dung: “Tín đồ hiểu cảm nhận của tín đồ nhất, tôi vừa bước vào căn phòng kia thì đã có trực giác. Cứ tin tôi, chắc chắn cha em sẽ không về tay không.”

Tối đó Phòng Chính Quân không về nhà mà ở lại Cục dốc sức cùng bên cảnh sát mạng tìm chứng cứ. Trâu Dung Trạch có thể đường hoàng bước chân vào nhà, anh mang theo hòm thuốc từ bệnh viện về.

Hai người lần lượt đi tắm rửa sạch sẽ, Phòng Linh Xu nằm trên giường xem cuốn sổ mang về còn Mr. Trâu thì như một bác sĩ ngoài chiến trường, xắn tay áo ngồi bên cạnh lục hòm thuốc.

Những con côn trùng mùa thu ảm đạm, chỉ có một chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Mùa thu đến thật nhanh, mới chỉ mấy ngày mà Trường An đã hoàn toàn bước vào chớm thu, ngân hà cuộn ngược, có thể nghe thấy từng cơn gió thu thoảng qua bên cửa sổ.

“Em muốn Lương Húc.” Đột nhiên Phòng Linh Xu hừ một tiếng: “Sao tên khốn kiếp này vẫn chưa ló mặt ra.”

“Xin hãy thêm chữ ‘bắt” vào giữa ‘muốn’ và ‘Lương’.” Kevin nói với giọng chua lè: “Nghiêm túc xem sổ sách của em đi.”

“Quyển sổ này là sổ thu chi ghi tay.” Phòng Linh Xu cười đá anh, “Đều là các khoản thu chi hàng ngày, ngắt quãng không đều, còn không rõ ràng bằng sổ sách chi tiết của công ty ông ta.”

Lư Thế Cương luôn rất cẩn thận trong việc ghi chép các khoản tiền đi, ông ta cấp dưỡng cho La Hiểu Ninh bao nhiêu năm luôn chuyển khoản từ số thẻ công của nhân viên công ty. Tấm thẻ này dành riêng cho các giao dịch qua tài khoản nên hoàn toàn không có dấu vết gì.

“Trên giá sách có mấy quyển sổ ghi chép lộn xộn giống như thế này, lúc đó cảnh sát đã gọi kế toán tới đối chiếu, em cũng ở đấy. Không có chênh lệch gì với sổ sách chi tiết của công ty ông ta.”

Mr. Trâu chưa hết cơn ghen nên cố tình trả đũa: “Đây chính là điểm sơ suất của em. Trong quyển sổ này kẹp Thánh Giá, tại sao em không để ý hả?”

“Quyển nào bên trong cũng kẹp đồ linh tinh được chứ?” Phòng Linh Xu đau đầu: “Nào là biên lai, mã giảm giá, rồi hóa đơn taxi.”

Cậu mở quyển sổ ra: “Tự anh xem đi, còn có cả phiếu quà tặng của quán lẩu.”

“Cũng may là em xử lý quyển sổ này, nếu là người khác thì e rằng không thể giữ được nguyên trạng của quyển sổ một cách hoàn chỉnh.” Kevin lấy bình xịt ion bạc: “Ấy, sao em lại mặc quần áo, cởi ra tôi thay thuốc cho em.”

Phòng Linh Xu giơ một cánh tay ra —— Điều này có nghĩa là muốn Kevin cởi giúp cậu.

“Nhõng nhẽo.” Đối với sự làm nũng của cậu thì Kevin chỉ cảm thấy buồn cười, anh đứng dậy cởi áo cho Phòng Linh Xu: “Ngồi dậy, quần của em.”

Phòng Linh Xu nhanh chóng lùi về sau: “Em bị thương ở ngực, cởi qu@n làm gì?!”

“Trả tiền thuốc men.” Bác sĩ Trâu tỏ vẻ đương nhiên: “Dịch vụ khám bệnh tại nhà của tôi không miễn phí.”

“Lưu manh! Quấy rối!”

“Vậy thì phá án nhanh lên rồi trục xuất tôi.” Kevin bình tĩnh cầm băng gạc: “Chỉ cần em nỡ.”

Đùa thì đùa như vậy nhưng Phòng Linh Xu vẫn ngoan ngoãn cởi qu@n ra —— Lúc bám theo xe ở Lâm Đồng hai chân của cậu đều bị trầy xước, thâm tím cả mảng lớn. Kevin bảo cậu lật người lại rồi lấy dầu thuốc bôi cho cậu thật cẩn thận.

“Trải nghiệm loại trị liệu này đúng là thích thú.” Anh ở đằng sau bắt đầu ngả ngớn: “Mang lại sức khỏe cho bệnh nhân, mang đến sung sướng cho tôi.”

Phòng Linh Xu nằm úp sấp trên gối đá anh: “Kevin, em vừa phát hiện một chi tiết nhỏ.”

Kevin cũng chẳng thèm ngẩng đầu: “Tách chân ra, em khép như vậy làm sao tôi bôi thuốc.”

Phòng Linh Xu mở rộng chân ra: “Trong trang được đánh dấu bằng Thánh Giá có một tài khoản ở Nam Kinh.”

Mỗi tài khoản ngân hàng đều sẽ thể hiện vị trí của ngân hàng phát hành. Công ty vật liệu xây dựng của Lư Thế Cương kinh doanh buôn bán nên các tài khoản được ghi trong sổ thu chi viết tay của ông ta có từ nam ra bắc, nhưng trang ghi chép được đánh dấu bằng Thánh Giá này lại đến từ Nam Kinh.

“Em vừa cho Mẫn Văn Quân điều tra, tài khoản này từ quận Bạch Hạ ở Nam Kinh, của một công ty đầu tư mạo hiểm có tên là Tài chính Hải Long, trực thuộc Tập đoàn Hải Long.” Cậu bị dầu thuốc làm cay đến mức xuýt xoa một tiếng, “Kỳ lạ là tuần trước phía cảnh sát đã đối chiếu sổ sách của Công ty vật liệu xây dựng Quảng Nguyên và ngân hàng thì thấy Quảng Nguyên không có mối làm ăn kinh doanh gì với Tài chính Hải Long.”

Số tài khoản này của Tài chính Hải Long chuyển cho Lư Thế Cương năm trăm nghìn.

“Khi đó mọi người đều thắc mắc thì phía Quảng Nguyên đưa ra giải thích là công ty có hợp tác với Công ty xây dựng Song Lâm ở Nam Kinh. Song Lâm cũng là một công ty con của Tập đoàn Hải Long, họ chỉ đang hợp lý hóa việc trốn thuế.”

Hai tay của Kevin không dừng động tác xoa bóp lại: “Vậy em cảm thấy chuyện này có vấn đề gì?”

“Buổi tối lúc chúng ta về em đã nhắn tin cho người của Cục đi một chuyến đến trung tâm vận chuyển và phân phối. Đầu tháng 8, Quảng Nguyên gửi hai lô hàng đến Nam Kinh, là hai lô vật liệu xây dựng hoàn toàn giống nhau. Một lô chuyển đến quận Phổ Khẩu ở Giang Bắc, lô còn lại chuyển đến một kho hàng tư nhân ở Lục Hợp. Báo giá cho hai lô vật liệu xây dựng này đều hơn năm triệu, tổng giá trị là mười triệu. Nếu khoản tiền chuyển từ tài khoản của Hải Long chính là tiền đặt cọc thì còn chưa tới mười phần trăm, vậy cũng quá mạo hiểm.”

“Đối phương là đơn vị tài chính nổi tiếng của khu vực Hoa Đông, ngay cả tôi cũng đã từng nghe nói tới —— Kẻ yếu làm ăn với kẻ mạnh sẽ luôn có rất nhiều hiệp ước bất bình đẳng.” Kevin cất dầu thuốc đi: “Em nghi ngờ Lư Thế Cương và Tập đoàn Hải Long này có quan hệ?”

“Không phải với công ty mà là với người đứng sau tài khoản này.” Phòng Linh Xu ngồi dậy: “Em nhớ anh đã nói trước khi chết Lư Thế Cương từng bị lấy trộm mẫu DNA, người phụ trách chính là một vị sếp nữ của một công ty đầu tư mạo hiểm ở Nam Kinh. Kevin, anh có thể nói cho em biết công ty đó có phải là Hải Long không?”

“Cô ta chỉ làm theo yêu cầu.” Kevin kiên quyết phủ định: “Việc lấy trộm DNA cũng là do phía Thượng Hải nhờ cậy, cô ta sẽ không liên quan gì đến vụ án giết người.”

“—— Vậy có nghĩa chính là Hải Long đúng không?”

Kevin ngồi xuống cạnh cậu: “Em đang đi nhầm hướng. Linh Xu, tôi cũng cho là khoản giao dịch này của Lư Thế Cương có vấn đề nhưng đó là vấn đề tài chính, không liên quan nhiều đến vụ giết người mà chúng ta cần điều tra bây giờ.”

Xét theo quan điểm kinh doanh, đó là sự thật. Kiểm toán đột xuất bất kỳ một công ty nào thì sổ sách cũng sẽ không sạch sẽ, điều này không cản trở việc chính, cũng không liên quan đến cục diện chung.

Phòng Linh Xu bị chặn ngang họng, cậu không biết phải giải thích cảm giác hiện tại của mình như thế nào.

“Kevin, em nói thế này không biết anh có thể hiểu không. Nền tảng của việc phá án là logic và thường thức nhưng có lúc cũng dựa vào sự chỉ dẫn của trực giác.”

Kevin bật cười một tiếng.

“Anh đừng có cười.” Phòng Linh Xu bám vào vai anh: “Em không nói được đây là cảm giác gì nhưng em muốn gặp người chứng kiến cuối cùng này.”

Trong số những người mà Lư Thế Cương tiếp xúc trước khi chết thì vị giám đốc nữ lấy trộm DNA này là người duy nhất không bị thẩm vấn.

Tuy rằng hy vọng mong manh nhưng nếu đối phương đồng ý hợp tác thì ít nhất có thể tái hiện lại trạng thái cuối cùng của Lư Thế Cương khi còn sống. Lư Thế Cương đánh dấu cây Thánh Giá của sự sám hối tại tài khoản này liệu có đang ám chỉ điều gì không đây?

“Cây Thánh Giá này cũ kỹ, hoen gỉ nhưng ghi chép về khoản thu chi là vào năm nay.” Phòng Linh Xu đưa cây Thánh Giá ra trước mặt: “Nói cách khác Lư Thế Cương cố ý lôi cây Thánh Giá này ra kẹp ở trang này.”

Cây Thánh Giá bằng vỏ đạn xù xì đung đưa trước mắt cậu.

Phòng Linh Xu có một trực giác bí hiểm, cậu cứ cảm thấy có lẽ người chứng kiến lọt lưới này sẽ mang lại thu hoạch bất ngờ.

Lần này không ai thuyết phục được ai, Phòng Linh Xu dùng chiêu tỏ vẻ đáng yêu còn Mr. Trâu thì tranh luận bằng lí lẽ.

Hai người giằng co một lúc lâu, đáng yêu chiến thắng.

“Em có biết đối phương là Phó tổng của một tập đoàn lớn không, hẹn gặp cô ta là một chuyện rất khó. Cô ta là local bully có tiếng ở Nam Kinh, nếu dùng thân phận cảnh sát để gặp mặt cô ta thì phải đợi rất nhiều ngày.” Kevin thở dài: “Vả lại tình trạng sức khỏe của em cũng không cho phép lặn lội đường xa.”

(*)Local bully dùng để chỉ một là kẻ có thế lực ức hiếp nhân dân ở địa phương, hai là người có năng lực nhất định tại bản địa.

Ngụ ý là muốn người phụ nữ này đến Trường An để thẩm vấn là không thể. Trâu Khải Văn không hiểu tại sao Phòng Linh Xu cứ phải luẩn quẩn vấn đề này, anh làm việc chỉ bàn tới logic còn thứ như “trực giác” chỉ hợp với tình yêu, không thể áp dụng trong phá án.

“Vì vậy em muốn nhờ vào quan hệ cá nhân của anh. Không phải bạn anh quen biết với cô ta sao?” Phòng Linh Xu dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh: “Chú Kevin à ~ xin chú đó ~ sức khỏe của em có thể đảm bảo!”

Cố tình gây sự, Phòng Linh Xu sử dụng chiêu mạnh nhất – Làm nũng.

“Nũng nịu không phải là chip đặt cược. Em cứ luôn đưa ra những yêu cầu quá trớn.” Kevin đè tay cậu lại: “Ngoan chút đi bằng không tôi xử lý em.”

Anh đúng là có thần giao cách cảm. Phòng Linh Xu nhìn anh với vẻ mờ ám, nói không sai chút nào, hai chuyện đều là điều cậu muốn làm.

Không có bố ở đây, trong nhà không có ai, ăn no uống say rồi còn không cho phép có chút suy nghĩ khác à?!

Bác sĩ Trâu nhìn về phía cậu với ánh mắt dịu dàng: “Nói đi, thỏa mãn mong muốn về mặt nào của em trước? Chính nghĩa? Hay là nhục d*c?”

“Chính nghĩa.” Phòng Linh Xu không chút do dự.

“Ồ, đáp án khiến người ta thất vọng.”

“Mau lên.” Phòng Linh Xu khẽ đá anh: “Liên hệ với người bạn làm thám tử của anh giúp em. Em lấy thịt bồi thường.”

Bác sĩ Trâu gãi gãi lông mày: “Cơ thể của em bây giờ là tài khoản thấu chi, lại còn dám trả giá trên trời với tôi.”

(*)Tài khoản thấu chi là tài khoản mà ngân hàng mở cho các đơn vị kinh doanh và thấu chi là một hình thức cho vay của ngân hàng, trong đó ngân hàng cho phép khách hàng chi vượt số tiền có trong tài khoản của họ, trong giới hạn đã được hai bên thống nhất và ngân hàng thu lãi vay trên số tiền khách hàng chi vượt.

“Mau lên đi.”

Kevin kéo cảnh sát Tiểu Phòng trần trùng trục của anh vào trong lòng rồi lấy điện thoại tới, anh bấm số điện ở Thượng Hải.

Phòng Linh Xu không nghe rõ đối phương nói cái gì, chỉ nghe được Kevin đang thảo luận điều kiện. Tên cầm thú này miệng thì nói chuyện lịch sự nhã nhặn nhưng cái tay bên dưới thì dò xét xung quanh.

Phòng Linh Xu giờ phút này là người có việc cần cầu cạnh nên đương nhiên không dám phản kháng, cậu ngoan ngoãn nhắm mắt hưởng thụ.

“Cậu cứ nói với cô ta tôi là con trai của chủ tịch Quỹ Thịnh Tuấn.” Kevin nói: “Cảnh sát hẹn gặp thì cô ta không đồng ý nhưng đàm phán thương mại thì cô ta sẽ không từ chối.”

Phía đối diện nói điều gì đó, Kevin cười nói: “Chuyện này không liên quan đến cậu. Coi như tôi nợ cậu.”

Câu tiếp theo thì Phòng Linh Xu lại nghe rõ, bên kia cười to: “Kevin Trâu à, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh lấy thân phận này ra để lòe người khác đấy.”

“Đương nhiên nếu giữ bí mật được thì tốt nhất. Tôi lén đến Trung Quốc không muốn gây rắc rối quá nhiều.” Kevin gãi lên mặt Phòng Linh Xu, “Trước hết cứ vận dụng quan hệ của cậu đi, chỉ cần gặp được cô ta thì tôi có thể thuyết phục cô ta hợp tác. Việc này không thể chậm trễ, ngày mai đi.”

Đối diện quả thật khó xử: “Đã mười giờ rồi công tử Trâu ơi. Anh bảo tôi đi quấy rầy Phó tổng của Hải Long lúc mười giờ?”

“Đối với dân kinh doanh thành đạt thì mười giờ không phải lúc nghỉ ngơi.” Kevin điên cuồng đẩy trách nhiệm cho người khác: “Nếu định chiều theo thời gian của cô ta thật thì buổi sáng là thời gian làm việc, buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi, buổi tối là thời gian dùng bữa —— Tôi phải đợi tới lúc nào?”

Không hổ là cậu ấm của chủ tịch Quỹ từ thiện, anh đúng là hiểu rõ điệu bộ cao ngạo của những người thành đạt.

Phòng Linh Xu ở trong lòng anh cười phá lên.

Đầu bên kia cũng nghe thấy được: “Anh được đấy, sắp vui vẻ đến nơi còn sai bảo tôi. Chuẩn bị vé máy bay ngày mai đi, tôi đảm bảo sẽ khiến cô ta đồng ý gặp anh, xong thì tôi sẽ nhắn số điện thoại của cô ta cho anh —— Nhớ chuyện anh đã đồng ý với tôi đấy.”

Điện thoại cúp máy.

Phòng Linh Xu tò mò: “Anh đồng ý với anh ta cái gì?”

“Chút chuyện nhỏ thôi.” Kevin không chịu nói rõ mà đè cậu ra hôn, thế nhưng điện thoại của Phòng Linh Xu lại đổ chuông.

Là Phòng Chính Quân.

Đúng lúc tình cảm ngọt ngào nên nhất thời Trâu Khải Văn nảy lên ý chơi xấu, anh đè Phòng Linh Xu lại rồi tự mình nhận điện thoại:

“Ba à, con và Linh Xu đang hôn nhau, có chuyện gì à?”

Phòng Chính Quân gào lên ở đầu bên kia: “Tôi mở loa ngoài!”

Phòng Linh Xu muốn đập chết cái tên dê chúa này, cậu vội vàng cướp điện thoại lại: “Sao thế bố?”

“Hai đứa nói đúng.” Phòng Chính Quân không che giấu nổi sự vui mừng: “Mọi người mới tra xét hai trang web thì đã có manh mối, quả đúng là có lịch sử truy cập rất lớn của Lư Thế Cương trên đó.”

Phòng Linh Xu và Trâu Khải Văn cùng ngồi dậy.

“Chỉ là không phải Thiên Chúa giáo mà là một website tổng hợp về Phật giáo. Trên đó cái gì cũng có.”

Đấy cũng không phải vấn đề gì, có là được rồi!

“Viết gì ạ?”

“Còn chưa rõ. Trang web tự động xóa ba tháng một lần, vừa mới xóa hết toàn bộ ghi chép của ông ta. Nhưng kỹ sư nói có thể khôi phục, bên này mọi người đang tiến hành lấy lại dữ liệu.” Phòng Chính Quân mừng vô cùng, ông ho khụ mấy tiếng rồi đi ra khỏi phòng: “Hai đứa các con ngủ sớm chút đi —— Trên người con có vết thương, đừng có làm loạn với Tiểu Trâu!”

Ông nói mấy lời đó có ích gì đâu, điện thoại vừa cúp thì ngay lập tức bọn họ đã làm loạn. Không chỉ vui sướng điên loạn mà còn quay cuồng đất trời.

__________________________

(*)Quận Bạch Hạ là khu đô thị trung tâm của Nam Kinh, là trung tâm tài chính và thương mại quan trọng của quốc gia. Quận Bạch Hạ được xây dựng từ năm Dân quốc thứ 22 (năm 1933), là quận 2 trong thời kỳ Dân quốc và được đặt theo tên “Bạch Hạ” – một tên gọi khác của Nam Kinh thời xưa. Tháng 3 năm 2013, Quốc vụ viện và Chính quyền tỉnh Giang Tô phê chuẩn việc bãi bỏ quận Tần Hoài và quận Bạch Hạ, đồng thời lấy khu vực thuộc thẩm quyền của hai quận thiết lập quận Tần Hoài mới.

Hết chương 40.

Đọc truyện chữ Full