*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phòng Linh Xu đã quên là từng đọc trong quyển sách nào rồi, hình như là một quyển sách thông thường. Nó nói vận may của con người tựa như gạo rải trên bàn cờ, chỗ này ít một chút, chỗ kia nhiều một chút. Chịu đựng được qua những tháng ngày xui xẻo thì may mắn rồi sẽ tới.
Lời này rất có lý hoặc là ông trời cũng cảm thấy bất công cho những nạn nhân chết oan, nói tóm lại có rất nhiều manh mối và chứng cứ không ngờ tới đều từ trên trời rơi xuống.
Cậu và Kevin đi Nam Kinh chỉ vì để gặp người chứng kiến cuối cùng đó. Sau nhiều trắc trở thì vào hai giờ chiều rốt cuộc họ đã gặp được vị sếp nữ này.
Đối phương tên là Trịnh Mỹ Dung, bề ngoài không xinh đẹp nhưng dáng người cao gầy, gương mặt trang điểm cũng tinh tế và lộng lẫy. Dễ dàng nhận thấy cô ta là một người phụ nữ mạnh mẽ tự chủ, có phong thái sắc sảo được hình thành do lăn lộn trên thương trường.
Phòng Linh Xu và Trâu Khải Văn đều cảm thấy cô ta rất đẹp —— Cái đẹp ấy không đến từ bề ngoài mà đến từ khí chất. Cô ta đeo một chiếc túi xách da cá sấu màu đỏ thẫm, quanh cổ là một sợi dây chuyền hồng ngọc sáng rực phản chiếu màu sắc nóng bỏng của đôi môi cô ta. Thoạt trông cô ta như một nữ chiến binh Amazon sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Phòng Linh Xu quan sát trang phục của cô ta, ngoại trừ túi xách và dây chuyền thì hầu hết là đen và xám, không có món nào bắt mắt nhưng món nào cũng không rẻ.
Cô ta cũng chẳng hề xem trọng hai người khách này, trực tiếp hẹn gặp tại quán cà phê bên dưới tòa nhà văn phòng —— Đây là quán cà phê phục vụ riêng cho công nhân viên, có thể xem là phòng trà nước của doanh nghiệp nên trong giờ làm việc gần như không có ai. Sếp Trịnh bước từng bước lộp cộp trên đôi giày cao gót vào quán rồi chỉ ngón tay mảnh khảnh về phía quầy bar, người phục vụ mang ra ba tách cà phê đen cùng với một chiếc sandwich, sau đó ngầm hiểu ý treo biển “CLOSE” lên trên cửa.
Cà phê đen được đặt lên bàn cùng lúc sếp Trịnh ngồi xuống, sau đó người phục vụ tránh vào trong phòng nghỉ.
Hai người đàn ông cao to vạm vỡ lặng lẽ đứng bên cạnh sếp Trịnh.
“Tôi bận lắm.” Cô ta thậm chí còn chẳng chào hỏi, vừa ngồi xuống đã nói ngay: “Chỉ có thời gian một tiếng cho hai người, đây là nể mặt cậu Giang và sếp Lý.”
Nói rồi cô ta cầm sandwich lên ăn: “Bữa trưa tôi còn chưa ăn, giành thời gian cho hai người.”
Đối với sự kiêu căng của cô ta thì hai người Trâu Phòng không cho đó là ngang ngược —— Đối phương có lai lịch thế nào, là phó tổng của một tập đoàn tài chính sừng sỏ, có thể bố thí chút thể diện đồng ý gặp mặt nói chuyện đã là khách sáo vô cùng.
Phòng Linh Xu trưng ra bộ mặt trà xanh chuyên dùng để đối phó với bệnh thần kinh: “Sếp Trịnh à, vất vả cho chị rồi.”
Kevin tính tình ngả ngớn quen nịnh hót nên biết nói bóng nói gió hơn Phòng Linh Xu, anh không chào hỏi sếp Trịnh mà chỉ nhìn Phòng Linh Xu: “Phụ nữ Trung Quốc ở nơi công sở đều thanh lịch như thế này sao? Tại Wall Street tôi chưa từng gặp một chú báo nào gợi cảm như vậy.”
Anh cố ý hạ thấp giọng xuống, lời nịnh nọt phải nghe len lén mới sảng khoái.
Hai tên cùng à ơi hai bên. Có câu lời phải xem người nói, nếu như người nói là đầu trâu mặt ngựa thì lời thốt ra quả thật rất khó chịu, nhưng hai người Phòng Linh Xu và Trâu Khải Văn thì một bên lanh lợi thanh tú, một bên phong độ nhẹ nhàng, cho dù có là quỷ dạ xoa thế nào thì nghe những lời này cũng phải thầm thấy dễ chịu.
Sếp Trịnh không sập bẫy của họ nhưng sếp Trịnh vẫn tỏ ra khách sáo, cô ta lờ Phòng Linh Xu đi chỉ khẽ mỉm cười với Trâu Khải Văn: “Cậu Trâu, có chuyện gì thì cứ hỏi đi. Tôi cũng chẳng phải sếp Trịnh gì, Tập đoàn Hải Long đã đổi chủ. Hiện tại tôi chuyển sang làm cho một công ty giải trí nhỏ, nếu các cậu muốn hỏi về vấn đề tài vụ của Hải Long thì thông cảm cho tôi không thể trả lời.”
Trâu Khải Văn cũng không thấy ngạc nhiên, sáu tiếng đồng hồ ngồi tàu cao tốc từ Trường An đến Nam Kinh anh đã hiểu tường tận tình hình của vị sếp Trịnh này. Mr. Trâu kéo Phòng Linh Xu lại gần: “Tôi đến đây vì cậu ấy. Sếp Trịnh, ý của cậu ấy chính là ý của tôi.”
Lúc này Trịnh Mỹ Dung mới đưa mắt nhìn thẳng Phòng Linh Xu.
Mr. Trâu không muốn nhiều lời với cô ta: “Người yêu của tôi, vừa mới đính hôn.”
Sếp Trịnh ngậm sandwich, vẻ mặt rất sâu xa.
Phòng Linh Xu bị kẹp giữa hai người họ tỏ thái độ rất đúng mực —— Tầng lớp thượng lưu đúng là không thân thiện, đối với người bình thường ngay đến nhìn thẳng một cái cũng chẳng thèm bố thí, nhưng cảnh sát Tiểu Phòng không để ý.
Ngoại trừ để điều tra án thì cậu sẽ không có bất cứ qua lại nào với kiểu người như thế này.
“Chị Trịnh à, chúng tôi tới là muốn hỏi chị chút chuyện. Có phải hồi tháng tám chị đã từng đến Trường An gặp mặt ông chủ Lư của Công ty vật liệu xây dựng Quảng Nguyên đúng không?”
Trịnh Mỹ Dung đã giải quyết xong chiếc sandwich, cô ta suy nghĩ một lúc: “Lư Thế Cương à?”
“Đúng, ông ta đã bị gi3t chết, chị có biết không?”
Không biết vì sao mà người vệ sĩ đằng sau sếp Trịnh đột nhiên liếc nhìn Phòng Linh Xu một cái.
Vẻ mặt của Trịnh Mỹ Dung chẳng hề thay đổi, cô ta lấy thuốc lá ra châm rồi nở một nụ cười thờ ơ: “Cảnh sát Phòng, cậu Trâu, có chuyện gì thì nói thẳng ra đi. Tôi ở Nam Kinh ngày nào cũng bận muốn chết, chuyện của một ông chủ ở Trường An thì liên quan gì đến tôi?” Nhả ra một vòng khói, cô ta cầm tách cà phê lên uống một ngụm: “Thị trường chứng khoán biến động có hàng trăm, hàng nghìn người nhảy lầu; có rất nhiều lý do để chết mà ông ta cũng không chết trên đất Nam Kinh nên tôi không kiểm soát được.”
Hai người Trâu Phòng liếc mắt nhìn nhau, đã nghe nói vị sếp Trịnh này được gọi là rắn độc từ lâu, xem ra không phải nói quá. Sự kiêu căng của người phụ nữ này thật sự là ngạo mạn.
Nhưng cô ta lớn lối như vậy thì chứng tỏ cô ta chột dạ.
(*)Rắn độc = local bully.
Phòng Linh Xu nói một cách khách sáo: “Chúng tôi nghe nói là Văn phòng Ủy thác ở Thượng Hải đó đã nhờ chị lấy trộm mẫu DNA của Lư Thế Cương.”
Vẻ mặt của Trịnh Mỹ Dung trở nên xấu đi.
“Cảnh sát Phòng, chuyện ở Nam Kinh đến lượt tỉnh Quan Trung quản lý sao?” Cô ta nhìn về phía Phòng Linh Xu với ánh mắt sắc lẹm: “Phải, vì tình nghĩa bạn bè nên tôi nhất định phải giúp đỡ. Tôi đã phạm pháp như vậy đấy, nếu cậu muốn tố cáo thì cứ việc đến đồn công an.”
Được rồi chị đại, chị không cần phải hung hăng như thế, có chuyện gì thì mọi người từ từ nói. Lúc này Kevin mới nhớ tới cuộc điện thoại vội vàng mà cậu Giang gọi cho anh trước đó: “Tính tình của cô ấy không tốt, hơn nữa công ty đang cải tổ nên sợ bóng sợ gió. Các anh nói chuyện cẩn thận một chút đừng làm cô ấy khó chịu.”
Bên này còn đang suy nghĩ thì bên kia cậu đã cười nói: “Không phải vì chuyện đó. Chúng tôi chỉ muốn nhờ chị nhớ lại một chút ngày hôm ấy Lư Thế Cương đã nói gì và làm gì?”
Phòng Linh Xu cũng lấy quyển sổ ghi chép ra: “Nhân tiện nhờ chị đối chiếu tài khoản này. Đầu tháng tám nó đã chuyển cho Lư Thế Cương năm trăm nghìn, nếu là chị chuyển thì phiền chị giải thích một chút, nếu không liên quan đến chị thì cũng nhờ chị nói rõ tại sao khoản tiền lại đi từ chỗ chị.”
Cậu lễ phép bổ sung: “Chúng tôi đến quấy rầy không phải vì vấn đề tài chính. Tôi đảm bảo chuyện này sẽ không làm hại gì đến chị, cũng chắc chắn sẽ không gây phiền phức cho chị.”
Trịnh Mỹ Dung không lên tiếng mà chỉ nhìn họ với vẻ nửa tin nửa ngờ.
Phòng Linh Xu thoáng liếc mắt, dường như người vệ sĩ kia rất quan tâm, cứ nhìn chằm chằm vào quyển sổ ghi chép trên bàn.
Vừa rồi Trịnh Mỹ Dung nói “công ty đổi chủ” nên Phòng Linh Xu hiểu ngay sếp Trịnh tưởng họ là do đối thủ cạnh tranh phái tới điều tra. Không còn cách nào khác cậu đành lấy giấy chứng nhận ra: “Chị Trịnh à, chỉ cần chị không giết người thì tôi đảm bảo những vấn đề khác chúng tôi sẽ giả như không biết. Tôi chỉ rất tò mò một người cẩn thận dè dặt như Lư Thế Cương, công ty đầu tư ở Nam Kinh đến bàn dự án với ông ta chẳng lẽ ông ta không nghi ngờ chút nào sao? Còn nữa, trong lúc hai người dùng bữa ông ta có gì khác thường không?”
Kevin ở bên cạnh mỉm cười: “Nghe nói bây giờ cô Trịnh nhậm chức tại một công ty giải trí —— Hai chúng tôi có ngành nghề đặc thù, nếu sau này các cô làm phim cần lấy tài liệu thì FBI và cảnh sát Quan Trung đều sẵn lòng trợ giúp.” Anh khẽ đẩy gạt tàn thuốc lá đến trước mặt Trịnh Mỹ Dung: “Chỉ cần cô chịu hỗ trợ.”
Nhắm mắt mạnh miệng, lời này khiến Trịnh Mỹ Dung bị chọc cười.
“Chỉ dựa vào hai người các cậu sợ là không đại diện được FBI và Cục Công an.”
Tất cả mọi người cùng bật cười.
Nhưng Trâu Khải Văn lại tung ra một lợi ích lớn hơn: “Về tình hình của Quỹ Thịnh Tuấn tôi tin là Giang Như Khiêm đã nói rõ với cô. Nếu ngày nào đó công ty của cô cần đầu tư thì cha tôi không ngại thử nghiệm ở thị trường Trung Quốc.”
“…”
Đây mới là thẻ cược mà người làm ăn mong muốn, vừa đúng đánh vào lòng Trịnh Mỹ Dung —— Người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào yên, ngay khi gặp mặt thì cô ta đã thầm đánh giá trang phục của Trâu Khải Văn, có thể nói là chỉn chu cộng thêm chiếc đồng hồ Jaeger – LeCoultre màu xanh lam trên cổ tay anh thì trong lòng cô ta biết đây mới đúng thật là công tử nhà giàu.
(*)Jaeger – LeCoultre là một thương hiệu huyền thoại trong giới đồng hồ của Thụy Sĩ, được thành lập bởi Antoine LeCoultre vào năm 1833.
Người đàn ông này có nhiều điểm tương tự với lãnh đạo trực tiếp của cô ta, là người sinh ra đã ngậm thìa vàng, trong người tự có một loại kiêu ngạo hạ mình, trong mắt người thường thì gần như khiêm tốn hòa nhã.
Cô ta cũng chưa hiểu rõ về Quỹ Thịnh Tuấn nhưng từ phong thái của con cháu có thể nhìn ra năng lực của cha ông. Cô ta không hỏi tại sao thiếu gia có tiền lại chạy đi làm FBI, trong mắt người làm ăn thì có tiền là xứng đáng để giao thiệp.
Đối phương đã thẳng thắn thì tự nhiên cô ta cũng không dài dòng nữa.
“Tôi chỉ nói với các cậu một lần thôi, hơn nữa trong này liên quan đến rất nhiều bí mật thương mại.” Trịnh Mỹ Dung nói: “Hy vọng các cậu nói lời giữ lời, đừng gây phiền phức cho tôi.”
“Vốn dĩ loại hạng mục nhỏ như thế này không cần đích thân tôi đi.” Cô ta nói rành mạch: “Là do tôi nhờ ông ta làm cho tôi chút chuyện nên đương nhiên ông ta sẽ không nghi ngờ.”
—— Vào tháng tám, công ty hiện tại của Trịnh Mỹ Dung xảy ra mâu thuẫn nội bộ, cô ta và một phó tổng mới bổ nhiệm không ưa nhau. Sếp Trịnh đẩy vị sếp Hứa mới tới này xuống công ty xây dựng chi nhánh nhưng vẫn chưa hài lòng, còn muốn đưa sếp Hứa này vào chỗ chết.
Công ty xây dựng của sếp Hứa lúc ấy giành được hạng mục lớn là tái thiết khu vực Giang Bắc ở Nam Kinh, sếp Trịnh bèn lên ý định gài bẫy sếp Hứa trong vấn đề nguyên vật liệu.
Lư Thế Cương cứ thế va vào họng súng của sếp Trịnh.
“Con người ông ta quả thật rất cẩn thận, trông qua chẳng có chút triển vọng nào cả.” Trịnh Mỹ Dung nói: “Ban đầu tôi gửi thư cho ông ta nhưng ông ta không trả lời, rồi ba ngày sau mới gọi điện đến công ty hỏi có phải gửi nhầm hay không.”
Trịnh Mỹ Dung tự mình tới Trường An gặp mặt Lư Thế Cương kể cho ông ta chuyện giở mánh khóe —— Những vấn đề then chốt trong đó ngay đến Văn phòng Thám tử nhờ cậy sếp Trịnh cũng không biết. Trịnh Mỹ Dung muốn Lư Thế Cương thay đổi chất lượng của vật liệu, tức là dán nhãn mác vật liệu tốt rồi lén thay thế bằng sản phẩm lỗi.
Vì chuyện này nên Lư Thế Cương mới gửi đi hai lô hàng hóa, trong đó lô gửi tới Giang Bắc là hàng không đảm bảo.
Phòng Linh Xu chuyên về điều tra hình sự, ít kinh nghiệm về các vụ án kinh tế và dân sự, giờ phút này cậu không khỏi bất ngờ với sự trơ tráo hèn hạ trong việc cạnh tranh trên thương trường.
Kevin cười nhạt với cậu rồi nắm tay cậu, ra hiệu cho cậu đừng lên tiếng.
Chuyện này rất mạo hiểm, ban đầu Lư Thế Cương không dám nhận lời nhưng cũng chính vì yêu cầu này rất quá đáng nên ngược lại ông ta không còn nghi ngờ gì nữa. Quả thật đối với sự cạnh tranh trên thương trường thì tay trong được cài vào ở càng xa càng tốt.
“Trong bữa cơm hôm đó trạng thái của ông ta luôn không yên, tôi nghĩ là ông ta sợ hãi. Suy cho cùng chuyện như vậy nếu vỡ lở ra thì người bị bắt chắc chắn là ông ta, dù sao cũng không phải tôi.” Trịnh Mỹ Dung cau mày: “Uống một lúc thì đột nhiên ông ta quỳ xuống cầu xin tôi, nói là nếu mình bị bắt thì nhất định phải chăm sóc vợ con giúp ông ta. Lúc đó chúng tôi đều sửng sốt, sao lại có đồ vô tích sự như vậy còn chưa làm việc đã nghĩ đến chuyện ‘tiến cung’.”
“Tiến cung” chính là cách nói khéo của vào tù.
Phòng Linh Xu và Kevin đều dựng tai lên nghe —— Đây là chiều hướng thực tế nhất mà Lư Thế Cương có thể tìm thấy trước khi chết. Rõ ràng lúc đó ông ta đã biết được thân thế của Lương Húc, cộng thêm con trai ông ta ngộ thương Lương Phong nên đứng ngồi không yên —— Ông ta cầu xin Trịnh Mỹ Dung chăm sóc vợ con không phải là vì sợ phạm tội kinh tế, mà là vì ông ta biết có người đang đe dọa tính mạng của ông ta!
Lư Thế Cương vội vàng gửi hai lô hàng đi như vậy cũng không phải vì khuất phục trước sự ngang ngược của Trịnh Mỹ Dung, ông ta muốn vào tù lánh nạn với danh nghĩa tội phạm kinh tế.
Nhưng tại sao Lư Thế Cương lại tin chắc nhất định Lương Húc sẽ mạo hiểm báo thù chứ?
Lúc đó Trịnh Mỹ Dung thuận nước đẩy thuyền bảo người đứng đằng sau nâng Lư Thế Cương dậy rồi tiện tay dứt mấy sợi tóc của ông ta, cũng đổi luôn ly rượu mà ông ta đã uống. Trịnh Mỹ Dung trấn an Lư Thế Cương: “Sếp Lư à, không nghiêm trọng như ông nghĩ đâu. Tôi chỉ muốn làm cho tên họ Hứa cút đi còn hạng mục tái thiết sẽ không xảy ra vấn đề. Khi ông vừa chuyển hàng đến thì tôi sẽ lập tức vạch trần hắn, sau đó cần triển khai thế nào thì cứ triển khai như thế cho nên số tiền mà ông kiếm được sẽ không ít.”
Lư Thế Cương thấp thỏm nhìn cô ta rồi một lúc sau ông ta kéo Trịnh Mỹ Dung sang một bên, lén lén lút lút hỏi: “Sếp Trịnh này, tôi thấy vệ sĩ mà cô mang theo rất giỏi, cô có thể giới thiệu cho tôi mấy người vệ sĩ không?”
Trịnh Mỹ Dung thấy buồn cười: “Ông muốn trình độ thế nào?”
Lư Thế Cương cắn môi, một lúc lâu sau mới nổi nóng nói: “Có thể giết người. Có thể đánh được lính tham gia quân ngũ.”
Trịnh Mỹ Dung cảm thấy có lẽ ông ta đã uống say rồi.
“Đánh người, dọa người mấy cái đó không thành vấn đề, nhưng chuyện như giết người thì sao tôi nhận lời được.” Cô ta cười với Phòng Linh Xu: “Lúc đó chúng tôi đều cười, tôi bèn lớn tiếng hỏi ông ta là ‘Sếp Lư, có phải ông chọc phải người phiền phức gì không?’. Ông ta bèn kéo tôi qua một bên, hỏi tôi có thể đánh thắng bộ đội đặc chủng không.”
Sếp Trịnh nào có tâm trí để giải quyết mấy chuyện vớ vẩn đó của ông ta nên chỉ nói qua loa: “Ông hoàn thành việc tôi giao thì tôi sẽ đưa cho ông một vệ sĩ là lính giải ngũ.”
Việc còn chưa hoàn thành thì Lư Thế Cương đã chết oan uổng.
Trịnh Mỹ Dung khẽ thở dài: “Không ngờ lời ông ta nói là thật. Ông ta thật sự chết trong tay quân nhân?”
Ba người cùng im lặng, Kevin thấy Phòng Linh Xu trầm ngâm không nói gì thì hỏi thay: “Đây là toàn bộ tình hình —— Không còn gì khác?”
Sếp Trịnh mỉm cười nói: “Những gì nên nói tôi đã nói hết rồi, có lẽ còn một vài chi tiết nhỏ khác nhưng chắc chắn tôi không nhớ được cũng không nghĩ ra.”
Cô ta đứng lên, đưa tay về phía Kevin: “Cậu Trâu, lưu số điện thoại của nhau đi, sắp tới quả thật công ty chúng tôi cần đầu tư. Có thời gian thì mời cậu gặp mặt sếp của tôi, anh ấy và cậu rất giống nhau đều là quý ông, chắc chắn hai người sẽ dễ nói chuyện với nhau.”
Đúng là khôn khéo tháo vát, hỏi mấy câu đã bàn xong chuyện làm ăn.
Kevin không có cách nào từ chối, anh nói một cách nhã nhặn: “Trước mắt đúng là không có thời gian rảnh, còn chuyện đầu tư tôi sẽ chuyển lời tới cha tôi. Boss của cô có thể trực tiếp đến Mỹ trao đổi với ông ấy.”
Quý cô đã mở miệng yêu cầu thì Mr. Trâu là người chu đáo đương nhiên sẽ chu toàn mọi chuyện. Anh không chỉ để lại số điện thoại và email của mình mà còn cho Trịnh Mỹ Dung số điện thoại riêng của cha anh.
Sếp Trịnh tỏ ra cảm kích nên tự nhiên cô ta cũng hào phóng đứng dậy tiễn khách.
Phòng Linh Xu lễ phép chào cô ta, nói thật thông tin mà Trịnh Mỹ Dung cung cấp không xem là vô dụng nhưng ít nhiều gì cũng khiến người ta thất vọng. Cậu quay lại với dòng suy nghĩ của mình rồi lén nhìn về phía vệ sĩ đằng sau sếp Trịnh —— Người này có thân hình cao lớn nhưng rõ ràng đã có tuổi, so với thanh niên cường tráng mới ngoài hai mươi bên cạnh thì già hơn rất nhiều.
Một người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường như Trịnh Mỹ Dung, còn là rắn độc có tiếng ở Nam Kinh thì vệ sĩ mà cô ta dẫn theo hiển nhiên có năng lực làm việc đâu vào đấy, nhìn hai người vệ sĩ này cũng biết là đã trải qua tuyển chọn kỹ càng.
Nhưng chênh lệch ngoại hình của hai người này thật sự hơi nhiều quá.
Sếp Trịnh không thiếu tiền, ít nhất không thiếu tiền thuê vệ sĩ, tại sao cô ta không tìm hai người trẻ tuổi đi bên cạnh mình chứ? Chẳng phải như vậy càng có thể diện hơn sao?
Rõ ràng người vệ sĩ cũng chú ý tới ánh mắt của Phòng Linh Xu, ông ta cụp mắt xuống tập trung nhìn đi nơi khác.
Trịnh Mỹ Dung thương lượng thành công một vụ đầu tư, tuy chưa ký kết nhưng có sự bảo đảm của cậu ấm độc nhất thì trong lòng cô ta đã thoả mãn vô cùng. Lần tiễn khách này thân thiện hơn rất nhiều so với lúc cô ta mới bước vào, cô ta tự mình đẩy cánh cửa kính rồi nói đùa với Phòng Linh Xu: “Cảnh sát Tiểu Phòng này, cậu cũng hơi giống anh cả của An Long chúng tôi, đều là kiểu ngọt ngào. Nếu ngày nào đó không muốn làm cảnh sát nữa thì hoan nghênh đổi nghề làm nghệ sĩ —— Chỉ sợ cậu Trâu không nỡ!”
Không hề có dự báo trước, đột nhiên Phòng Linh Xu vươn tay đánh về phía sau đầu của cô ta.
Cô ta mải nói đùa nên hoàn toàn không đề phòng sự tấn công bất ngờ của Phòng Linh Xu. Cho dù Trịnh Mỹ Dung có là rắn độc ra sao thì cũng chỉ là một office lady yểu điệu, những chuyện ngang ngược đều là hất hàm sai khiến còn việc động tay động chân thì cô ta chẳng biết chút gì —— Lúc này đừng nói tới đề phòng mà cô ta đã hoàn toàn hoảng sợ.
Hai người vệ sĩ đứng sau lưng Trịnh Mỹ Dung đều tức giận quát một tiếng, người trẻ tuổi lại ra tay không nhanh bằng người già —— Chỉ trong chớp mắt người lính già với nét mặt tang thương đã tóm lấy cổ tay của Phòng Linh Xu rồi thành thạo bẻ ngược lên.
Trâu Khải Văn bèn vội vàng kéo cậu: “Ấy, ấy, cẩn thận chút.”
Trịnh Mỹ Dung vẫn chưa hết hoảng hốt, cô ta thay đổi sắc mặt ngay lập tức: “Cậu Trâu, thế này là ý gì?”
Phòng Linh Xu bị người ta vặn tay cũng không giãy dụa, cậu cười híp mắt hỏi Trịnh Mỹ Dung: “Sếp Trịnh à, người vệ sĩ này của chị có phải là lính đánh thuê về nước không?”
Cậu hỏi Trịnh Mỹ Dung nhưng ánh mắt lại nhìn người vệ sĩ kia.
Trịnh Mỹ Dung là người khôn khéo nhìn thấy nhiều cảnh đời nên trong phút chốc đã hiểu được ý của cậu, cô ta sầm mặt trừng vệ sĩ: “Lão Chu, ông đã làm mất lòng người ta chỗ nào?”
Người vệ sĩ thả Phòng Linh Xu ra, im lặng trong chốc lát thì ông ta bình tĩnh nhìn về phía Phòng Linh Xu.
“Lư Thế Cương… chết như thế nào?”
_________________________
Lời tác giả:
Sếp Trịnh: Sao chuyện gì cũng bắt tôi gánh thế? Người chết ở Trường An cũng liên quan đến tôi?!
Sách mà Tiểu Phòng đọc cậu ấy quên nhưng tôi chưa quên, tên là “Minh hôn”. Tôi chỉ thuật lại dựa trên ấn tượng… Có thể không chính xác lắm, có lẽ có chỗ sai so với nguyên văn.
Hết chương 41.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tập Hung Tây Bắc Hoang
Chương 41: Sếp Trịnh
Chương 41: Sếp Trịnh