Dương Nhược Liễu đắn đo một hồi, chọn lẩu cà chua.
Khi bưng lên cả hai phần của nồi lẩu đều đỏ au, sôi lên thì sủi bóng bốc hơi ùng ục, nhìn giống như là chén thuốc của ác ma.
Nhan Noãn ngờ rằng, sở dĩ bản thân mình liên tưởng như vậy có thể là do liên quan đến bầu không khí hiện tại.
Khi lẩu vừa mới đưa lên, Đường Giai Bách rướn người lướt qua Úc Thiên Phi nói với Nhan Noãn: "Anh có muốn đổi chỗ không, không phải anh không thích ăn cay sao?"
Lúc người phục vụ đặt nồi lẩu, hỏi phần cay đặt bên nào, mọi người đều ra hiệu về phía Dương Nhược Liễu. Nhan Noãn lại ngồi cách bàn với Dương Nhược Liễu, bây giờ hơn phân nửa trước mặt là lẩu cay đỏ au.
Ý của Đường Giai Bách, chắc chắn là muốn Nhan Noãn và Úc Thiên Phi đổi chỗ với nhau.
Úc Thiên Phi không chờ Nhan Noãn trả lời, lập tức đứng dậy lấy hai cái khăn lông khô trên bàn nhỏ bên cạnh, cầm hai quai nồi xoay đi. Phần bên cay lập tức được xoay tới trước mặt Dương Nhược Liễu và Vệ Mân, trước mặt Nhan Noãn chỉ còn lẩu cà chua.
Ánh mắt Vệ Mân hiện lên chút bất an. Anh ta lo lắng nhìn về phía Úc Thiên Phi, còn ra dấu bằng khẩu hình.
Đáng tiếc, Úc Thiên Phi hoàn toàn không nhận ra, hài lòng buông khăn ngồi xuống.
Đường Giai Bách có vẻ thất vọng, cúi đầu một tay chống cằm nhìn về phía bên kia.
Nhan Noãn đoán có thể thằng nhóc này đang nhịn cười. Cậu kề sát vào Úc Thiên Phi, nhỏ giọng nhắc: "Có phải bạn của cậu cũng không ăn được quá cay không?"
"Vậy à? Tôi không rõ lắm." Úc Thiên Phi nói: "Sao cậu biết?"
Nhan Noãn bất đắc dĩ nói: "Cậu ta mới trừng cậu."
Hai người nhìn về phía Vệ Mân, Vệ Mân đang cười nói với Dương Nhược Liễu.
Không lâu sau đó, suy đoán của Nhan Noãn đã được xác nhận.
Mặc dù bản thân cậu không sành ăn cay, nhưng không phải hoàn toàn không ăn được, bình thường nếu ăn lẩu hai ngăn, cậu sẽ thỉnh thoảng vớt đồ ăn trong lẩu cay để điều hòa.
Vệ Mân rõ ràng còn không được bằng cậu.
Anh chàng đáng thương bị Úc Thiên Phi hại này gần như không thể nào gắp đồ trong chén của mình, chỉ lo vớt đồ ăn cho Dương Nhược Liễu, cuối cùng được Dương Nhược Liễu khuyến khích không thể không tự mình ăn hai miếng, chẳng mấy chốc gò má đỏ ửng vì cay, vừa uống nước vừa hít mũi, vô cùng thê thảm.
Không có chàng trai nào tình nguyện để lộ sự túng quẫn như vậy trước mặt cô gái mình thích, Vệ Mân sa sút tinh thần, nói cũng ít đi.
Thời khắc cần trợ giúp như vậy, đồng đội Úc Thiên Phi của anh ta lại đang đấu đá với Đường Giai Bách.
Nhan Noãn hối hận, không nên chủ động nói "Muốn ăn ít rau tiến vua nhúng cay."
Sau khi bị Úc Thiên Phi chỉnh nồi lẩu, vị trí của Đường Giai Bách được ưu ái, trước mặt là nửa cay nửa cà chua, gắp tùy ý. Nghe Nhan Noãn nói, cậu chàng lập tức gắp một đũa tiến vua nhúng vào bên cay, cười nói với Nhan Noãn: "Em gắp cho anh ít tiến vua cay nha!"
"Sao lại không dùng đũa chung." Úc Thiên Phi lấy đôi đũa chung trước mặt, cũng gắp một đũa rau tiến vua, vươn tay bỏ vào bên cay: "Cái đó tự cậu ăn đi, không vệ sinh."
"Đều ăn trong một cái nồi, còn chú ý vậy sao?" Đường Giai Bách cảm thấy khó hiểu: "Đôi đũa anh cầm là dùng để chần thịt."
Bên kia, Dương Nhược Liễu đang cười ha ha nói với Vệ Mân: "Không thể nào, anh không ăn được chút cay nào luôn sao? Vậy anh có muốn đổi chỗ không?"
Vệ Mân hít hà lắc đầu: "Thật ra vẫn ổn, chỉ là lâu rồi không ăn... Anh, anh rất thích ăn cay."
Úc Thiên Phi làm ngơ, đứng dậy vớt rau tiến vua của mình ra trước Đường Giai Bách, gắp bỏ vào chén Nhan Noãn: "Cái này ăn tái là được rồi, giòn ăn ngon hơn."
Đợi anh ngồi xuống, Nhan Noãn sấn tới khẽ nhắc: "Bạn của cậu sắp không xong rồi."
Úc Thiên Phi liếc nhìn Vệ Mân, đứng dậy cầm lấy xô đá trên bàn nhỏ bên cạnh, đưa tới: "Cái này cho cậu."
Vệ Mân u oán nhìn anh, nhận lấy xô đá.
"Vậy là được rồi hả?" Nhan Noãn lo lắng.
"Muốn theo đuổi con gái, không hi sinh chút sao được." Úc Thiên Phi nói: "Nếu cô gái mình thích thích ăn cay, vậy từ hôm nay trở đi cậu ta cũng phải học ăn cay."
Nhan Noãn chẳng còn lời nào để nói.
"Còn muốn nhúng cay nữa không?" Úc Thiên Phi hỏi.
Nhan Noãn lắc đầu, cúi đầu im lặng nhìn rau tiến vua. Cậu không dám lặp lại yêu cầu, bên kia, Đường Giai Bách cũng phát hiện ra cái khó của Vệ Mân, sau khi do dự một lát thì chủ động dùng muôi vớt chút đồ ăn trong lẩu cà chua, đưa đến cạnh chén Vệ Mân.
"Anh à, vị của lẩu cà chua cũng ngon lắm, anh có muốn thử chút không?" Cậu ta hỏi.
Vệ Mân vô cùng cảm kích: "Được được được, cảm ơn cảm ơn."
Nhan Noãn huých nhẹ cùi chỏ vào người Úc Thiên Phi: "Có nhớ nhiệm vụ hôm nay của cậu không?"
Úc Thiên Phi liếc nhìn Vệ Mân và Dương Nhược Liễu: "Hai người họ vậy không phải rất ổn à?"
Nhan Noãn cảm thấy không ổn lắm. Vệ Mân và Dương Nhược Liễu đang mỉm cười trò chuyện, nhưng rõ ràng không phải là cuộc nói chuyện hai người, Đường Giai Bách cũng lẫn vào đó.
"Ờ... Tiểu Đường." Cậu nhắc nhở Úc Thiên Phi: "Cậu ta vẫn luôn gắp đồ ăn cho Vệ Mân, cậu không thấy sao?"
"Đúng vậy." Úc Thiên Phi gật đầu: "Vậy tôi lấy đá về, bia mà không có đá cũng uống không ngon."
Nói xong anh thật sự đứng lên, cầm xô đá về. Sau khi gắp một khối bỏ vào ly mình, anh lại cười chủ động hỏi Nhan Noãn: "Cậu có cần không?"
Nhan Noãn thở dài, đưa ly của mình tới.
"Vị lẩu ở đây ngon thật, còn có lẩu nhỏ để chọn." Úc Thiên Phi cất xô đá, nói với cậu: "Sau này chúng ta lười nấu cơm có thể đến đây ăn rồi về, cách cũng gần, rất tiện."
"Không phải cậu muốn để dành tiền à?" Nhan Noãn hỏi.
"Để dành chứ." Úc Thiên Phi vui vẻ: "Tôi tiết kiệm một nửa tiền thuê nhà, tiền cơm hai người cũng tiết kiệm hơn một người, để dành xong tiền dư lại cũng có thể thỉnh thoảng xa xỉ chút cải thiện cuộc sống."
Còn nói như đúng rồi vậy.
Trước đây Nhan Noãn từng tính khoản này, chi phí hai người sống chung đúng là thấp hơn không ít.
"Hơn nữa, trong nhà có người nói chuyện với tôi, bia tôi uống cũng ít hơn trước nhiều." Úc Thiên Phi cảm khái: "Cái này cũng tiết kiệm không ít."
Nhan Noãn vốn định mỉa mai một câu, trong lúc lơ đãng liếc nhìn đối diện, nhất thời bất an: "Tiểu Dương đang chơi điện thoại."
Bên kia bàn, không biết Đường Giai Bách và Vệ Mân nói chuyện gì, đang vừa nói vừa cười, mà Dương Nhược Liễu thì buồn chán cúi đầu lướt màn hình điện thoại.
Úc Thiên Phi ngỡ ngàng: "Sao lại thế này?"
"Cậu đi nhắc Tiểu Đường chút đi." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi lại do dự: "Bên cạnh cậu ta có hai người, không nói chuyện với Vệ Mân, không phải lại quấy rầy cậu à."
"Cậu suy nghĩ nhiều quá." Nhan Noãn lắc đầu: "Tôi và cậu ấy thật sự không có gì."
"Trong đó có công lao của tôi." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn dở khóc dở cười, nhắc anh: "Vậy cậu không sợ cậu ấy coi trọng bạn cậu à?"
Úc Thiên Phi nghe vậy thì kinh ngạc: "Chắc không đâu?"
"Tại sao." Nhan Noãn nói: "Cậu ta cũng là nam, không phải cậu luôn thổi phồng nói cậu ta rất tốt à?"
"Nhưng mà..." Úc Thiên Phi nhưng hồi lâu mà không có phần sau. Dường như anh hoàn toàn không nghĩ tới, Đường Giai Bách cũng có khả năng để ý đến người khác ngoài Nhan Noãn.
"Nhưng cái gì?" Nhan Noãn hỏi.
"Cậu ta không giống như cậu..." Úc Thiên Phi ấp úng: "Chắc không đến nỗi đâu... Sao lại coi trong cậu ta..."
Nhan Noãn chau mày: "Giống tôi là kiểu thế nào?"
Úc Thiên Phi lại liếc nhìn một cái, Đường Giai Bách đang nhiệt tình nhúng đồ ăn cho Vệ Mân.
"Coi trọng cũng không sao." Anh nói: "Vệ Mân là trai thẳng, thẳng tăm tắp."
Nhan Noãn nhẩm lại ý nghĩa trong câu nói này, không khỏi chột dạ.
Ý là, không phải trong tiềm thức của Úc Thiên Phi cho rằng cậu không thẳng đó chứ?
Cậu không hé răng, không biết Úc Thiên Phi lại đang suy nghĩ cái gì, không khỏi mỉm cười.
"Sao vậy?" Nhan Noãn bất an hỏi.
"Thật ra nhìn Đường Giai Bách khá đẹp trai." Úc Thiên Phi vừa nói vừa cười, hình như cho rằng chuyện này vô cùng thú vị: "Thư sinh bơ [*], nếu như thật sự coi trọng Vệ Mân, Vệ Mân cũng không lỗ lã gì."
Nhan Noãn trợn mắt há mồm.
"Hơn nữa cậu xem, vóc người cậu ta nhỏ nhắn, nhìn còn khá đáng yêu đúng không, đẹp hơn phần lớn con gái." Úc Thiên Phi nhịn cười đến mức khuôn mặt vặn vẹo: "Nếu như Vệ Mân nghĩ thoáng chút, vậy nhất định là lãi lớn nha, tốt biết bao nhiêu.”
Nhan Noãn kinh hãi đến nỗi không thốt ra lời, trong chốc lát chẳng thể nhận ra rốt cuộc là anh có đang nói đùa hay không.
"Biểu cảm này của cậu là gì."Úc Thiên Phi chọt má cậu một cái: "Tôi thuận miệng nói thôi. Hơn nữa nếu như là thật, cũng không cần phải bài xích như vậy, chẳng lẽ cậu còn kì thị đồng tính à?"
Nhan Noãn lắc đầu, cầm đũa lên không nhìn anh nữa: "Tôi kì thị loại người khó hiểu như cậu."
Bữa cơm này, khi đi Dương Nhược Liễu vô cùng vui vẻ, lúc về mặt mày như áp suất thấp, chỉ có thể dựa vào tu dưỡng để giữ lịch sự tối thiểu.
Ra khỏi quán lẩu, cuối cùng Úc Thiên Phi cũng nhớ ra nhiệm vụ của mình, chủ động nói với Dương Nhược Liễu: "Vệ Mân lái xe đến, để cậu ta đưa em về đi."
Vệ Mân lập tức gật đầu. Hôm nay anh ta không uống giọt rượu nào chính là vì giờ khắc này.
"Không cần phiền đâu ạ." Dương Nhược Liễu nở nụ cười gượng gạo: "Nhà em không xa, có hai trạm xe, em ăn nhiều đi tản bộ tiêu hóa bớt cũng tốt."
"Hay là để anh đưa em đi." Mặt Vệ Mân đầy chân thành: "Trễ thế này rồi, con gái về nhà một mình không an toàn."
Dương Nhược Liễu hơi do dự: "Vậy cảm ơn anh nha."
"Khách sáo gì chứ." Vệ Mân cười với cô xong, quay đầu nhìn về phía Đường Giai Bách: "Tiểu Bách, chúng ta đi thôi."
Nhan Noãn hiếm khi chủ động mở miệng: "Các cậu đi chung à?"
"Đúng vậy." Vệ Mân nói: "Nhà chúng tôi cùng một hướng, ở đó không tiện ngồi xe công cộng, tôi tiện đường đưa cậu ấy về."
Đường Giai Bách cười tủm tỉm đứng cạnh anh ta: "Cảm ơn anh, hôm nào mời anh ăn cơm!"
"Anh nhận tấm lòng." Vệ Mân lắc đầu: "Còn chưa tốt nghiệp đâu, đừng xài tiền bậy bạ."
Nhan Noãn và Úc Thiên Phi im lặng liếc mắt nhìn nhau.
Xe của Vệ Mân đậu trong bãi đậu xe ngầm cạnh phòng khám thú cưng. Anh ta đi lấy xe, Nhan Noãn, Úc Thiên Phi đứng chờ cùng với Đường Giai Bách và Dương Nhược Liễu.
"Hay là em đi trước nha." Dương Nhược Liễu nói: "Thật sự rất gần, anh ấy qua đây cũng phải một lúc lâu."
Nhan Noãn thầm nghĩ, xong đời rồi.
Cậu đến gần Úc Thiên Phi, cố gắng ám chỉ anh nhanh nói cái gì để khắc phục đi.
Nhưng không nhờ Úc Thiên Phi hoàn toàn hiểu sai ý, thấy cậu đến gần mình thì quay đầu hỏi: "Cậu lạnh à, có cần áo khoác không?"
...
[*] Thư sinh bơ (奶油小生): Bắt nguồn từ những năm 80, khi đó Trần Xung và Đường Quốc Cường cùng đóng phim "Công chúa Khổng tước". Đường Quốc Cường vốn tuấn tú, dáng vẻ thư sinh trắng trẻo, còn đóng vai vương tử lại càng thêm không nhiễm bụi trần, vì thích ăn bơ nên Trần Xung gọi ông là "Thư sinh bơ". Sau này được lưu truyền, dùng để nói đến những chàng trai ngọt ngào, có vẻ nữ tính nhiều hơn là nam tính. (Theo Baidu)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trộm Trăng
Chương 33: Đồng đội của cậu đã rớt mạng
Chương 33: Đồng đội của cậu đã rớt mạng