TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trộm Trăng
Chương 34: Cục vàng cục bạc

Nhan Noãn không cảm thấy lạnh. Cậu uống rượu xong, tuy không nhiều như Úc Thiên Phi nhưng cũng đủ để người ấm lên.

Cảm giác ngà ngà say không tệ, người có hơi bay bổng, còn có chút mơ màng, tư duy lại sinh động hơn so với ngày thường.

Úc Thiên Phi có tinh thần hơn cả cậu. Có lẽ với người này mà nói, rượu bia chẳng khác gì nước ngọt có ga.

Sau khi lấy xe, Vệ Mân vô cùng ân cần xuống xe mở cửa băng ghế sau cho Dương Nhược Liễu.

Đường Giai Bách thấy vậy, vô cùng tự nhiên ngồi vào ghế phụ.

Nhìn xe Vệ Mân đi xa, Nhan Noãn không khỏi thở dài.

Không khó để tưởng tưởng, Dương Nhược Liễu vô cùng có thể tức cành hông vì bị bỏ ở ghế sau không ai để ý.

Úc Thiên Phi ở bên cạnh lại như không có chuyên gì, vươn tay duỗi eo, cười quan tâm cậu: "Chúng ta cũng đi thôi."

"Bạn của cậu chết chắc rồi." Nhan Noãn nói với anh: "Tiểu Dương mất hứng."

"Tôi cũng đã nhìn ra." Úc Thiên Phi hạ tay xuống: "Dày vò uổng công."

Hai người sóng vai vai đi về, Nhan Noãn không nhịn được mà phê bình anh: "Cậu xoay nồi lẩu, hại cậu ta thảm luôn."

"Hả? Liên quan gì đến tôi?" Úc Thiên Phi ấm ức: "Tôi không xoay cái nồi kia, cô nương nhà người ta chắc chắn sẽ coi trọng cậu ta à?"

Nhan Noãn thử phân tích cho anh: "Nếu cậu không xoay, cậu ta sẽ không gồng mình ăn lẩu cay, không ăn lẩu cay sẽ không xấu hổ mà không dám nói chuyện với Tiểu Dương, Đường Giai Bách cũng sẽ không có cơ hội xum xoe. Vì cậu xoay nồi, hai người họ nói chuyện, Tiểu Dương mới bị bỏ mặc một bên."

"Điều này cho thấy cái gì." Úc Thiên Phi tổng kết lại: "Cho thấy cậu ta ngốc, không để ý đến cảm xúc của con gái. Nếu là tôi, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm cấp thấp thế này."

"Nếu như là cậu, cậu sẽ làm thế nào?" Nhan Noãn hỏi.

"Tôi thành thật thừa nhận nha, anh thật sự không ăn cay được, vẫn là em giỏi." Úc Thiên Phi nói: "Anh phải bái em làm sư phụ, sau này sư phụ dẫn con theo rèn luyện thêm."

Nghe có vẻ rất được, với tính cách của Dương Nhược Liễu, chắc chắn sẽ bị chọc đến cười khanh khách.

"Sau đó không phải có lý do để thường xuyên mời cơm em ấy sao?" Úc Thiên Phi tổng kết.

Nói xong, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Nhan Noãn, anh đắc ý nháy mắt, vẻ mặt khoe khoang.

"Cậu rành như vậy, sao không dạy cậu ta chút đỉnh." Nhan Noãn nói.

"Đây đều là tùy cơ ứng biến, dạy thế nào được." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Con gái người ta không thích kiểu tính cách như Vệ Mân, hết cách."

"Trước khi đi cậu nói phải giúp cậu ta một lần." Nhan Noãn nhắc nhở anh.

"Giúp nha. Nên tâng bốc đã tâng bốc, còn tạo cơ hội tốt như vậy cho cậu ta." Úc Thiên Phi hoàn toàn không cảm thấy bản thân có vấn đề: "Chính cậu ta không biết nắm bắt, trách gì tôi chứ."

Thật đúng là lời của kẻ vô trách nhiệm.

Nhan Noãn thầm thương xót cho Vệ Mân. Có rất nhiều người lúc giới thiệu đối tượng thích khen "nhà trai" thành thật, vì vậy từ này nghe có vẻ rẻ bèo, tựa như người trong cuộc không tìm ra được ưu điểm nào để khen.

Nhưng từ lần tiếp xúc ngắn ngủi và lời nói của Úc Thiên Phi, Nhan Noãn có thể nhận ra được, Vệ Mân thật sự "thành thật" theo nghĩa của nó. Anh ta là người kiên định, chân thành, tuân thủ pháp luật, không quá gian xảo.

Dưới góc nhìn của Dương Nhược Liễu, có lẽ sẽ bị phân vào loại "không thú vị".

"Ở bên nhau thì phải dựa vào bản thân cậu ta." Úc Thiên Phi nói tiếp: "Nếu như con gái người ta không thích kiểu của cậu ta, dù là nhất thời mơ màng đồng ý ở bên nhau thì cũng không dài lâu được. Cho nên không được là không được, không thể miễn cưỡng."

Nhan Noãn cụp mắt xuống: "... Cậu nói đúng."

"Đó là đương nhiên, tôi là người thông minh mà." Úc Thiên Phi nói.

Nhan Noãn muốn cười, khóe môi cong lên, tâm trạng lại chùng xuống.

Rõ ràng chuyện Úc Thiên Phi đang nói không liên quan gì đến cậu, cậu lại một phát muốn nhào tới, cướp viên đạn ghim vào tim mình.

"Nhưng Đường Giai Bách." Úc Thiên Phi quay đầu lại nhìn cậu: "Thằng nhóc này sẽ không thật sự có ý gì với Vệ Mân đó chứ?"

Tình cảm anh nói lúc ăn cơm không phải là thật, tất cả đều chỉ là nói đùa.

"Cậu muốn bảo vệ Vệ Mân à?" Nhan Noãn hỏi.

"Bảo vệ cái gì chứ." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Tôi không lo chuyện bao đồng như vậy."

Nhan Noãn nhíu mày.

"Thứ như nhân duyên, chỉ có thể đưa tay đẩy." Úc Thiên Phi nói rất có đạo lý: "Tình cảm bạn bè có thân thiết đi nữa, cũng phải có điểm ranh giới tình cảm, chuyện không nên dính vào thì đừng hăng say quá, người ta chưa chắc đã nhận. Cứ tùy bọn họ thôi."

Chân mày Nhan Noãn nhíu càng sâu: "Cậu đùa tôi à?"

"Tôi biết cậu muốn nói gì." Úc Thiên Phi liếc cậu một cái: "Cậu thì khác. Đừng hỏi tôi khác chỗ nào, dù sao cũng khác."

"Tôi cũng cần ranh giới tình cảm." Nhan Noãn nhắc nhở anh.

"Vô nghĩa." Úc Thiên Phi vung tay lên: "Không nghe, dẹp đi, bác bỏ. Tôi phải quản, không hài lòng thì cậu cắn tôi đi."

Nhan Noãn cũng nhìn anh: "Cậu say rồi à?"

"Đùa hả, mới nhiêu đó không đủ súc miệng nữa." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Cậu nhìn tôi giống uống say sao?"

Mãi đến vừa rồi nhìn vẫn rất tỉnh táo, nhưng bây giờ lại hơi gây rối vô cớ, giống trẻ con không nói lý.

Nhan Noãn cùng anh chầm chậm rảo bước dọc lối đi bộ về phía trước, sau một lúc lâu hỏi: "Với cậu tôi đặc biệt như vậy sao."

Bước chân của Úc Thiên Phi thoáng khựng lại, sau đó nở nụ cười.

Anh chỉ cười, không nói lời nào, cũng không nhìn Nhan Noãn.

"Chúng ta tách ra lâu như vậy." Nhan Noãn tiếp tục nói: "Cậu không giống người thiếu bạn bè, tại sao lại xem trọng tôi đến vậy?"

Úc Thiên Phi vẫn không lên tiếng, không biết có phải đang suy nghĩ đáp án cho câu hỏi này không.

"Tôi đặc biệt cái gì?" Nhan Noãn hỏi.

Lúc bọn họ ở cạnh nhau, rất hiếm khi Úc Thiên Phi giữ im lặng, mà đặt ra câu hỏi liên tục.

Nhan Noãn tự hỏi bản thân, có phải là do rượu hay không, quá xúc động.

"Làm gì có tại sao." Cuối cùng Úc Thiên Phi đã mở miệng: "Cảm giác với mỗi người mỗi khác, có xa lạ, có không. Cảm giác của tôi đối với cậu chắc là loại không xa lạ kia."

"Nói cũng như chưa nói." Nhan Noãn lên tiếng.

Úc Thiên Phi giơ tay lên không hề báo trước, đặt trên vai cậu: "Tôi hỏi cậu, đối với cậu tôi đặc biệt cái gì?"

Nhan Noãn lập tức cứng đờ: "Tôi... Cậu, cậu có gì đặc biệt?"

"Không đặc biệt à, tôi cảm thấy bản thân rất đặc biệt đó." Úc Thiên Phi vừa cười vừa nói: "Đổi thành người khác làm giống tôi, cậu có thể nhịn được à?"

"..."

"Tôi rất đặc biệt." Úc Thiên Phi nói: "Tôi bất chấp tất cả đến nhà cậu ở, cậu đều có thể nhịn. Tại sao?"

"..."

"Cho nên, cái này gọi là có qua có lại." Úc Thiên Phi giơ tay khác lên múa máy lung tung: "Lý do cậu đặc biệt với tôi và tôi đặc biệt với cậu đều giống nhau."

Giống cái rắm.

Nhan Noãn cắn môi, muốn tránh khỏi anh, lại bị anh ôm chặt hơn.

"Anh chàng trước kia, cái người trả lại chìa khóa cho cậu, lúc trước hai người có thể ở cùng nhau, chắc chắn là tình cảm không tệ nhỉ? Cậu còn không phải nói trở mặt là trở mặt à." Úc Thiên Phi cười ngây ngô: "Con người của tôi có một ưu điểm rất lớn, người khác tốt với tôi, tôi đều nhìn ra được. Cho nên tôi thích ở bên cậu, ngoại trừ ba mẹ tôi ra, trên thế giới này không còn ai bao dung tôi như vậy."

Nhan Noãn quay đầu đi: "... Tôi chê cậu phiền."

"Cậu không chê." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Giống như khi ở trước mặt ba mẹ, tôi có thể không kiêng dè gì, vì tôi biết họ sẽ mãi coi tôi là trẻ con, luôn luôn bao dung tôi."

"Bao lớn rồi mà còn lấy ba mẹ ra làm ví dụ." Nhan Noãn nói: "Cục vàng của mẹ."

"Cái gì mà cục vàng của mẹ, khó nghe quá." Úc Thiên Phi không vừa ý lầm bầm vài câu, sau đó như nghĩ tới điều gì, bật cười: "Không đúng, tôi là cục vàng ấm áp."

Ngu ngốc.

Nhan Noãn không muốn nói chuyện với anh, cúi đầu, thấy xấu hổ thay cho anh, rồi lại không nhịn được mà muốn cười.

"Không đúng không đúng, cục vàng ấm áp là cậu, cậu là miếng dán giữ nhiệt [*]." Úc Thiên Phi sửa lời lần nữa: "Tôi là cục vàng của miếng dán giữ nhiệt, cho nên tôi là... Tôi là cục vàng cục bạc."

[*] Miếng dán giữ nhiệt là 暖宝宝, cục vàng ấm áp là 暖宝.

"..."

Nhan Noãn không nói gì, Úc Thiên Phi lại vô cùng đắc ý với kết luận mình đưa ra, anh quay đầu nhìn Nhan Noãn, tay kia chỉ vào mặt mình, nhấn mạnh lần nữa: "Tôi là cục vàng cục bạc."

Khi nói chữ cuối cùng, anh bị nghẹn không cười được.

Trong lúc nói chuyện hai người đã đi tới khu phố gần đó. Con đường nhỏ hẹp, không có xe cộ, người đi đường thưa thớt, vô cùng yên tĩnh.

Bên tai chỉ vang tiếng bước chân của họ, cùng với tiếng cười nhẹ nhàng thích ý của Úc Thiên Phi.

Tôi thích tên ngốc, Nhan Noãn thầm nhủ trong lòng, sự mê muội ngốc nghếch đầy đau thương, đã định trước phải động lòng vì tên đàn ông ngu ngốc này.

...

Sau khi về đến nhà, Nhan Noãn do dự rất lâu xem có cần liên lạc với Đường Giai Bách không.

Cậu muốn hỏi Đường Giai Bách, có thật sự có ý với Vệ Mân không. Úc Thiên Phi mới nói, nhân duyên của người khác chỉ có thể đưa tay đẩy, đừng tùy tiện xen vào, lời cậu ta nói không phải không có lý, Nhan Noãn cũng thừa nhận, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn xem vào chuyện người khác.

Bản thân cậu sụp cái hố này, đã không thế nào cứu vãn được, chịu đủ dằn vặt, không muốn thấy bạn mình cũng bước trên con đường không lối về giống mình.

Đang do dự, Đường Giai Bách chủ động nhắn tin cho cậu. Nội dung rất thẳng thừng, cũng rất đột ngột.

- Chị Tiểu Dương không thích anh ấy, em đánh cược anh ấy xong rồi.

Nhan Noãn do dự một lát, vẫn quyết định làm người xấu, thử khuyên cậu ta.

- Vậy cũng không liên quan đến cậu.

Đường Giai Bách không trả lời.

Nhan Noãn trốn vào phòng tắm, đóng chặt cửa lại, rõ ràng đang ở nhà mình mà như kẻ trộm, lén gọi điện thoại cho Đường Giai Bách.

Sau khi được nhận, cậu cố tình đè giọng xuống cực nhỏ: "Cậu đừng tự chuốc lấy khổ."

"Con người anh tốt thật." Đường Giai Bách nói: "Nếu anh bằng lòng, chúng ta vẫn có thể bồi dưỡng tình cảm."

"Cậu cũng uống say rồi à?" Nhan Noãn hỏi.

Bên kia im lặng một lát, truyền tới tiếng cười khẽ: "Hình như là vậy. Em quyết định rồi, chờ ngày nào đó anh ấy chính thức bị vứt bỏ, em phải theo đuổi anh ấy."

"Say rồi đừng đưa ra quyết định." Nhan Noãn nói: "Chờ mai tỉnh rồi nói sau."

"Không sao, em có tỉnh cũng nghĩ vậy thôi." Đường Giai Bách nói: "Không phải xúc động đâu. Em không sợ khổ, dù khổ em cũng muốn thay tên người yêu khốn nạn đó đi."

Nhan Noãn cau mày: "... Có ý gì?"

"Em luôn mất ngủ." giọng Đường Giai Bách vẫn chứa ý cười như trước: "Khi mất ngủ em đều nhớ tới anh ta, nhớ tới thì khổ sở, vất vả lắm mới ngủ được thì vẫn mơ thấy anh ta."

Nhan Noãn sững sờ một lát, mới phản ứng lại, "anh ta" trong miệng của Đường Giai Bách, chính là chỉ người đàn ông đã kết hôn kia.

"Loại cặn bã như vậy, em khổ sở vì anh ta, nhớ mãi không quên, em thật là rẻ mạt." Đường Giai Bách nói: "Em có phải khổ, cũng muốn tìm người tốt hơn."

Đọc truyện chữ Full