TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trong Bóng Tối
Chương 39: Bạn cũ (5)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi ra viện, Tạ Lam Sơn vẫn luôn muốn tìm bằng được người phụ nữ mặc áo trắng trong giấc mơ kia, giấc mơ ấy quá đỗi chân thực, sống động đến mức đáng sợ, tựa như vẽ tranh trên nền giấy trắng, ban đầu phác nét rồi sau đó tô màu, và rồi hoàn toàn hiện rõ vào thời khắc anh bị đâm xe. Anh hoài nghi liệu có phải mình đã thật sự gặp người phụ nữ đó hay không, có phải trí nhớ của mình bị thiếu hụt phần nào hay không.

Dùng phương pháp điều tra hình sự thì hẳn là sẽ được thôi.

Tạ Lam Sơn đi tìm Tiểu Lương, hóa ra cậu ta vẫn phụ trách mảng này sau khi cựu chuyên gia mô phỏng chân dung về hưu và trước khi Thẩm Lưu Phi tới.

Tiếc rằng mày mò hết cả tiếng đồng hồ trước máy tính nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì. Tạ Lam Sơn giơ tay gõ vào đầu Tiểu Lương một cái, hùng hổ nói: “Ngẫn quá, chẳng giống tí nào.”

“Anh ơi dù sao máy tính cũng là vật chết mà.” Phần mềm mô phỏng chân dung chuyên dụng của công an đang được chạy trên máy tính, Tiểu Lương cũng đành chịu thôi, cu cậu mặt nhăn mày nhó, “Bằng vào mấy câu nói mơ hồ của anh mà muốn phục chế một gương mặt người hoàn chỉnh, thần thiếp không làm được!”

Tạ Lam Sơn vẫn nhìn cậu ta chằm chằm.

Tiểu Lương nảy ra ý nghĩ: “Chẳng phải giờ có chuyên gia đến rồi hay sao, anh đi tìm Thẩm Lưu Phi đi!”

Thẩm Lưu Phi là chuyên gia đặc phái của tỉnh nên cũng không hay có mặt thường xuyên trong cục điều tra hình sự thành phố, phòng làm việc của y không cùng tầng với bên đội trọng án của Tạ Lam Sơn. Tạ Lam Sơn hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua phòng làm việc chưa một ai đi vào mà trầm ngâm nghĩ về tính khả thi của việc này.

Đáp án là không được, ít nhất thì tạm thời không được.

Anh vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng Thẩm Lưu Phi. Tiểu Lương là đứa nhiệt tình lại thần kinh thô, cũng không có mưu mô gì, anh hỏi cậu ta vấn đề cá nhân không liên quan tới vụ án thì cậu ta nghe rồi cũng sẽ quên. Nhưng Thẩm Lưu Phi cực kỳ tinh ý, Tạ Lam Sơn vẫn còn rất nhiều băn khoăn về giấc mơ không biết kết quả và về người phụ nữ chẳng rõ là ai kia.

Buổi tối anh đi tăng ca theo Đào Long Dược, tới một quán bar kickboxing* mới nổi lên gần đây ở thành phố Hán Hải, nghe bảo là phải điều tra một vụ án.

*Kickboxing, đôi khi được gọi là Quyền cước là một nhóm các môn thể thao chiến đấu độc lập dựa trên đá và đấm, lịch sử phát triển từ karate, Muay Thái và boxing của phương Tây. Kickboxing được thực hành để tự vệ, tập thể dục, hay như một môn thể thao tiếp xúc.

Hai người không định công khai thân phận cảnh sát của mình nên ăn mặc rất thoải mái. Tạ Lam Sơn mặc chiếc áo sơ-mi đen rộng rãi, nhưng anh không buộc tóc lên. Cũng may hai hôm nay lão Đào đi họp bên ngoài nên không ai bắt anh đi cắt tóc hay viết kiểm điểm. Có hai người từng nói anh để tóc dài rất đẹp, nhìn hình phản chiếu chân thực từ trong gương thì quả thực đúng là đẹp trai thật.

Vào quán bar, có người huýt sáo, hôn gió lại liếc mắt đưa tình với anh.

Bao nhiêu âm thanh và ánh mắt ngập tràn s@c tình ấy đều bị vết sẹo to tổ chảng trên lông mày và vẻ hùng hổ dữ dằn của Đào Long Dược dọa cho chạy biến.

Đào Long Dược nói xế chiều hôm nay mới nhận được thông tin, bảo rằng có một băng trộm cướp đã lẩn trốn vào đây. Mấy hôm vừa qua nơi này đang tổ chức giải đấu quyền ngầm, rồng tôm hỗn loạn, người nước ngoài tới góp vui cũng nhiều nên phải tập trung điều tra.

“Mấy vụ kiểu này để an ninh trật tự làm là được,” Tạ Lam Sơn vẫn tưởng là bắt mấy tên trộm tép riu bình thường nên cự nự, “sao còn phiền đội trưởng đội trọng án đại giá quang lâm thế?”

“Không phải trộm bình thường, là loại chuyên trộm những tác phẩm nghệ thuật.” Đào Long Dược nói, “Hơn nữa tôi cũng muốn xem quán bar kickboxing nổi tiếng ầm ĩ này thế nào.”

Tạ Lam Sơn nhoẻn cười, ánh mắt cũng lấp lánh đào hoa: “Thế thì cùng xem thôi.”

Đào Long Dược quan tâm rất chu đáo, hắn bật cười theo: “Tôi biết thừa thằng nhãi cậu bị xích trong bệnh viện lâu như thế thì hẳn là sắp phát điên vì chán rồi.”

Nhân viên phục vụ ai nấy đều có ngoại hình xinh đẹp, bọn họ đều buộc tóc đuôi ngựa hai bên, vậy mà Đào Long Dược lại nhìn thấy Đinh Ly giữa đám người tìm vui xô bồ này. Thay bộ đồng phục đứng đắn của cục thành phố ra, Đinh Ly mặc một chiếc váy ngắn gợi cảm, mái tóc còn nhuộm xanh dương.

Đinh Ly cũng thấy hắn, cô nàng sợ đến mức quay phắt người định bỏ chạy.

“Sao cô lại ở đây?” Đào Long Dược bước tới chặn người lại, hắn gào lên, “Công chức không được phép làm thêm việc khác, chưa nghe bao giờ à?!”

“Em không làm thêm việc, bạn em làm ở đây nhưng xui cái là bà dì lại tới nên nhờ em làm thay nó một ngày, chỉ đúng một ngày thôi.” Đinh Ly chắp tay cầu xin lãnh đạo, “Em không lấy tiền công, không coi là làm thêm chứ.”

Đào Long Dược vẫn tức giận, hắn nhìn gương mặt trang điểm dày cộp của Đinh Ly rồi lại hất hất bím tóc đuôi ngựa của cô nàng: “Tóc cô như này là sao đây?”

“Nhuộm một lần thôi ạ, gội đi là trôi hết.” Đinh Ly chân thành giải thích.

“Nhuộm tóc còn có loại một lần à?” Đào Long Dược quay sang hỏi Tạ Lam Sơn.

“Trông những người này không giống dân bản địa lắm, người Thái Lan à?” Tạ Lam Sơn chẳng buồn phản ứng tên quê mùa Đào Long Dược, anh dùng ánh mắt chỉ về một võ sĩ vừa đi ngang qua bọn họ. Võ sĩ này để trần nửa thân trên, dưới thì mặc một chiếc quần đùi boxing màu đỏ, dáng người khá thấp với làn da ngăm đen, những múi cơ trên cơ thể cuộn lên rõ ràng, ánh mắt đằng đằng sát khí. Ngoài người đó thì ở đây cũng có khá nhiều người có ngoại hình mang nét đặc thù của người Đông Nam Á, làn da rám nắng, mắt to hai mí, vóc người không cao. Tạ Lam Sơn sống ở khu Tam Giác Vàng ngần ấy năm nên không lạ gì kiểu ngoại hình này.

“Quán bar kickboxing này càng ngày càng nổi tiếng, có rất nhiều nhà tài trợ quảng cáo nên giải thưởng cũng tăng lên, giờ thắng một trận đã được mấy chục ngàn rồi, vì vậy mà rất nhiều võ sĩ chuyên nghiệp tới từ Thái Lan và Lào đã đổ xô đến đây.” Lại có một võ sĩ mặt khó đăm đăm đi qua chỗ bọn họ, còn đập hai chiếc găng tay đấm bốc vào nhau nghe bôm bốp. Đào Long Dược nhíu mày, “Nghe bảo những trận đấu ở đây rất máu me, liên tục có người bị đánh phải vào viện, gãy tay gãy chân gì đó.”

Trận đối kháng hôm nay còn chưa bắt đầu nhưng khán giả đã lục tục tiến vào, quán bar ngập tràn những cô em trang điểm xinh đẹp cùng với đám trai cơ bắp to con. Quán bar này có quy mô khá lớn, mặt bằng rộng rãi lại đầy đủ tiện nghi, không hề u ám mờ mịt như trong tưởng tượng, khiến cho sàn đấu kickboxing cũng trở nên chính quy tử tế hơn.

DJ bật nhạc điện tử ồn ào xập xình, chưa đến trận đấu mà khán giả đã bắt đầu khiêu vũ. Về cơ bản thì không khác gì ma quỷ nhảy múa, kẻ nào kẻ nấy giật lắc đầu điên loạn, mồ hôi nóng bỏng chảy ròng ròng. Dạng địa điểm kiểu này rất dễ biến thành vùng đất màu mỡ để giao dịch ma túy, Tạ Lam Sơn cảnh giác tuần tra đám người bằng ánh mắt, ai ngờ lại chạm phải một gương mặt mà anh tuyệt đối không muốn gặp lại, là Lưu Minh Phóng, con trai của Lưu Diễm Ba.

Tạ Lam Sơn đã nhìn thấy gương mặt này bên ngoài địa điểm tổ chức tiệc cưới của Tống Kỳ Liên. Trên tấm poster chào đón khách khứa khổng lồ, gã là người đàn ông đứng bên cạnh cô dâu, là nam chính duy nhất của câu chuyện cổ tích tình yêu ấy. Hàm bạnh mắt to, gương mặt khá chính trực chỉnh tề, nhưng dáng vẻ luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu. Gã cười giương giương tự đắc, như thể đang muốn tuyên bố với tất cả mọi người, rằng cuối cùng đóa hoa tươi bên cạnh cũng cắm vào nơi đúng đắn.

Còn có một người đứng cạnh Lưu Minh Phóng, người này là một Hoa kiều tên Lý Quốc Xương, vừa là một nhà sưu tầm vừa là một nhà phê bình mỹ thuật nổi tiếng, thời còn trẻ nổi danh nhờ những lời nhận xét độc địa sắc sảo, động tí là chê bai kỹ thuật hội họa của họa sĩ yếu kém. Sau này già rồi thì xởi lởi hơn nhiều, hiện tại ông ta đang tập trung đánh vào thư pháp và hội họa cổ của Trung Quốc, mấy năm gần đây luôn cố gắng tìm kiếm những bảo vật quốc gia bị thất lạc ở nước ngoài, lần này cố ý về nước để quyên tặng bộ sưu tập của mình.

Lưu Minh Phóng đang làm trong ngành này, cụ thể là giao dịch các bộ sưu tập, vậy nên gã mới cố ý hẹn Lý Quốc Xương hòng thuyết phục ông ta nâng tầm bộ sưu tập thông qua bộ sưu tập*, muốn xúi giục người nọ đừng quyên góp đồ mà nên mang ra đấu giá.

*Sử dụng thang giá trị của bộ sưu tập chất lượng thấp của chính người sưu tập để đổi lấy giá trị kinh tế tương đương, nhằm đáp ứng nhu cầu kinh tế của bộ sưu tập chất lượng cao hơn.

Lý Quốc Xương không đưa ra quan điểm về chuyện này. Ông ta nghe nói có một quán bar kickboxing rất nổi tiếng ở Hán Hải, lời nói mang hàm ý muốn tới để mở mang tầm mắt. Lưu Minh Phóng làm chủ nhà đương nhiên phải chiều khách, thế là vội vã đưa người đến đây.

Gã cũng không ngờ lại gặp Tạ Lam Sơn ở nơi này.

Trước giờ Lưu Minh Phóng vẫn không ưa Tạ Lam Sơn. Dù cho bọn họ là bạn học chung cấp ba, dù cho bậc cha chú của bọn họ quen nhau đi chăng nữa.

Gã đổ hết tội lỗi lên sự tồn tại của Tạ Lam Sơn là nguyên nhân dẫn đến cuộc hôn nhân thất bại của mình.

“Ái chà, đây chẳng phải là đội trưởng Đào của đội cảnh sát hình sự thuộc cục thành phố sao, cầm tiền nhân dân đóng thuế tới đây tiêu khiển tìm vui đấy à?” Nhờ vào mối quan hệ của phụ huynh, đương nhiên Lưu Minh Phóng cũng quen Đào Long Dược, gã giơ tay chào hỏi, “Ầy, tôi xin phép nhiều chuyện hỏi một câu, rốt cuộc một nơi động tí là đánh nhau gãy tay gãy chân thế này có hợp pháp không nhỉ?”

Lời nói chẳng thèm nể nang, thể hiện sự coi thường triệt để đối với Tạ Lam Sơn.

Đào Long Dược cảm thấy hơi bối rối, hắn quay đầu nhìn Tạ Lam Sơn: “Nơi này… có hợp pháp không?”

Mắt điếc tai ngơ trước lời nói của Đào Long Dược, Tạ Lam Sơn chỉ nhếch môi không nói chuyện, như vừa bị Lưu Minh Phóng khơi dậy vài hồi ức không vui.

“Đương nhiên là hợp pháp rồi.” Một giọng đàn ông vang lên phía sau hai cảnh sát hình sự, chất giọng lãnh đạm trầm trầm nhưng lại rất êm ái, “Trong ‘Một số ý kiến về việc đẩy nhanh sự phát triển của ngành thể thao để thúc đẩy tiêu dùng thể thao’ năm 2014 có một đoạn là, để đẩy nhanh sự phát triển của ngành công nghiệp thể thao, các lực lượng xã hội được khuyến khích tham gia.”

Hai người Đào, Tạ quay đầu lại theo hướng có tiếng nói, quả nhiên là Thẩm Lưu Phi.

Thẩm Lưu Phi mặc sơ-mi trắng, đeo kính gọng vàng. Hai người Đào, Tạ chưa bao giờ nhìn thấy tạo hình đeo kính của y, khí chất vừa cao quý lạnh lùng vừa đứng ngoài mọi h@m muốn nhục d*c, hoàn toàn lạc quẻ giữa một nơi bừng bừng nhiệt huyết thế này.

Lưu Minh Phóng bị át vía thì bắt đầu lên mặt với Thẩm Lưu Phi: “Anh là ai chứ?”

“Lão Lý đã trả lại tác phẩm gốc đồ sộ của Phó Bão Thạch* vào năm 2007. Đến năm 2013, ông lại khéo léo từ chối sự xúi giục và dụ dỗ của nhiều tổ chức cất giữ sưu tầm, đích thân hiến tặng cuộn thư pháp chữ Thảo của Chúc Doãn Minh.” Thẩm Lưu Phi chẳng thèm liếc nhìn Lưu Minh Phóng, y hướng về Lý Quốc Xương đang đứng cạnh gã, hơi khom người xuống, “Cá nhân tôi rất ngưỡng mộ lão Lý, không chỉ vì những bảo vật hiếm có đầy quyền uy này mà còn vì tư tưởng cởi mở ‘tìm niềm vui trong kho tàng’ đầy đáng quý.”

*Phó Bão Thạch là một họa sĩ người Trung Quốc đến từ Tân Dụ, tỉnh Giang Tây, là họa sĩ và nhà sử học nghệ thuật hiện đại Trung Quốc. Chúc Doãn Minh là một nhà thơ, nhà thư pháp, nhà văn, học giả triều Minh, được xem là một trong bốn tài tử vùng Ngô Trung.

“Không ngờ cậu đây tuổi còn trẻ mà đã biết về quốc họa và sưu tầm.” Lý Quốc Xương gật đầu với Thẩm Lưu Phi, vẻ mặt đầy hài lòng tán thưởng. Dường như nhớ ra gì đó, ông ta lại quay đầu nói với Lưu Minh Phóng, “Chắc chắn tôi sẽ quyên góp bức tranh này, cậu đừng có khuyên tôi gì nữa.”

Tạ Lam Sơn và Đào Long Dược nhìn nhau, cả hai đều phải nín cười. Tạ Lam Sơn cực kỳ sảng khoái, anh biết Thẩm Lưu Phi cố tình gây mâu thuẫn, bên này thì nói mấy câu tâng bốc nhà sưu tầm, bên kia thì lặng lẽ đập cho Lưu Minh Phóng một gậy.

Lưu Minh Phóng nhìn dáng vẻ ông già thì biết bản thân đã phí hai tiếng đồng hồ vô ích, gã ủ rũ nhấp một ngụm bia.

Thẩm Lưu Phi không ở lại nghe người ta khen ngợi mình, vừa khéo khúc nhạc đi đến hồi kết, y quay đầu ra hiệu với DJ. Có vẻ như DJ ở đây khá thân với y, ý của y là đổi nhạc, DJ lập tức làm theo, chuyển sang một điệu tango quen thuộc.

Thẩm Lưu Phi cúi người và đưa bàn tay ra với Tạ Lam Sơn: “Nhảy một điệu nhé.”

Tạ Lam Sơn đang do dự, Đào Long Dược lại gào lên: “Cậu có biết nhảy nhót gì đâu? Quên hồi tốt nghiệp trung học cậu giẫm vào chân Tống Kỳ Liên bao nhiêu lần rồi hả?”

Môi trường giáo dục của Trung Quốc không giống như ở Mỹ, vốn không hề có truyền thống prom trường học, chẳng qua hồi ấy ban cán sự bỗng dâng cao nhiệt huyết, bèn rập khuôn bắt chước tổ chức một lần. Đám con trai mặc tuxedo thuê giá rẻ, thắt nơ đen nom cực kỳ buồn cười, mấy cô gái thì mặc váy dạ hội dài đến mắt cá chân. Vậy nên Đào Long Dược biết thừa Tạ Lam Sơn có tế bào nghệ thuật trong khoản này hay không.

Thẩm Lưu Phi vẫn đang chờ, y kiên nhẫn đưa tay: “Không dám à?”

Đào Long Dược đứng cạnh túm lấy tay áo Tạ Lam Sơn, ý là nhãi con cẩn thận làm trò cười cho thiên hạ đấy. Ai dè Tạ Lam Sơn đã bị Thẩm Lưu Phi thôi miên triệt để, anh hoàn toàn không sợ hãi mà đưa tay ra bắt.

Vừa bước lên sàn nhảy thì anh đã quay người: “Chờ chút.”

Tạ Lam Sơn tiện tay lấy một chiếc kẹp tóc trên đầu một quý cô bên cạnh. Anh vuốt tóc ra sau đầu rồi buộc thành bím nhỏ, sau đó lại dùng chiếc kẹp tóc đính hoa kia cố định lại. Tạo hình rất đẹp, không nữ tính mà rất hợp với gương mặt anh.

Tạ Lam Sơn cười với Thẩm Lưu Phi, ánh mắt anh lấp lánh ánh sáng: “Đây là dáng vẻ mà anh thích.”

Ánh đèn đỏ chập chờn khi tỏ khi mờ, mê mang lại nồng nhiệt, làm người ta cảm giác như đang chìm trong mộng.

Tạ Lam Sơn chưa từng nhảy tango, chính xác hơn là chưa từng khiêu vũ, nhưng theo sự dẫn dắt của Thẩm Lưu Phi, anh nhập môn rất nhanh, và sau khi nhảy được một lúc, thậm chí động tác cổ của anh cũng trở nên đúng nhịp. Tay Thẩm Lưu Phi luôn ôm ngang hông anh đầy lịch thiệp, mỗi khi anh quay người lệch trọng tâm quá đà thì y lại kéo anh về, dẫn dắt anh đung đưa tay chân. Giữa những bước chân đan vào nhau đầy cuồng nhiệt, Tạ Lam Sơn cảm thấy có một thứ gì đó mà anh không biết trong người đang thức tỉnh.

Nhịp bước kẻ tiến người lùi, hai người đàn ông vai kề vai quấn quýt lấy nhau, đối đầu với nhau, khi xa khi gần, lúc muốn lúc không.

Người đứng xem bên cạnh Đào Long Dược đều đang hoan hô cổ vũ, chỉ mình hắn là thấy kỳ quái. Tạ Lam Sơn nhảy rất đẹp, cười cũng đầy quyến rũ.

Ánh mắt của Tạ Lam Sơn đầy sức sống, ánh mắt của Thẩm Lưu Phi lại lạnh lùng, dường như trong mắt bọn họ chẳng còn bất kỳ ai khác mà chỉ có mình nhau.

“Có người nói ‘Tango là chuyện tình ba phút của kẻ cô đơn’.” Quay một vòng tạo thành tư thế như đang ôm lấy nhau, Tạ Lam Sơn ghé đầu lại gần bên tai Thẩm Lưu Phi rồi hỏi một câu hài hước, “Anh họ này, có phải anh yêu thầm em không?”

Nhịp nhạc khiến hai người lại tách ra, bốn mắt nhìn nhau, sau đó Thẩm Lưu Phi hờ hững hỏi: “Sao lại nói thế?”

“Anh xem, tôi đi đâu anh cũng theo đó, không phải yêu thầm thì là gì?” Anh rất chắc chắn, kể từ cái ngày quen nhau ở rạp phim, Thẩm Lưu Phi đã vì anh mà đến. Tạ Lam Sơn nhoẻn miệng cười, “Nếu anh yêu thầm tôi thì cứ nói một tiếng, chúng ta cùng cải tà quy chính, thử xem sao?”

Chẳng biết câu này là thật hay giả, vừa mang theo ý tứ thăm dò lại dường như có đôi phần thật lòng thật dạ.

Khi âm nhạc được đẩy lên cao trào, Thẩm Lưu Phi buông lỏng tay, kéo giãn chút khoảng cách với Tạ Lam Sơn. Sau đó nhạc dừng, đèn trong quán rượu dần tối lại.

Trong khoảnh khắc, sau vài lần đèn chớp tắt lúc sáng lúc tối, một chùm đèn spotlight màu trắng chiếu thẳng lên võ đài đấu quyền anh.

Võ sĩ người Thái mặc quần đùi đỏ đang đứng giữa võ đài, ngoắc ngón tay đầy khiêu khích với Thẩm Lưu Phi.

Thẩm Lưu Phi tháo kính, bình thản nhìn chằm chằm người kia. Sau đó y nhíu mày, tay phải đưa lên chậm rãi xắn tay áo sơ-mi bên trái, để lộ hình xăm diễm lệ đầy phô trương.

Cợt nhả không phải lúc rồi, Tạ Lam Sơn biết chắc chắn mình đã ảo tưởng sức mạnh.

Đương nhiên Thẩm Lưu Phi không đến đây vì bám theo anh. Y tới tham gia thi đấu đối kháng.


Hết chương 39.

Một số ý kiến về việc đẩy nhanh sự phát triển của ngành thể thao để thúc đẩy tiêu dùng thể thao

vxfcgfdg

Đọc truyện chữ Full