Đến khi đèn khắp hội trường sáng lên, mọi người mới nhìn rõ võ đài là một cái lồ ng sắt. Không phải lồ ng hình bát giác như trong những trận MMA chuyên nghiệp mà là một cái lồ ng hình vuông được dựng lên bằng trụ và lưới sắt.
Tối nay quán bar kickboxing có bốn trận đấu, một trận K1 và ba trận MMA. Thẩm Lưu Phi tham gia đánh trận K1, thi đấu không tính điểm, quyết định thắng bại bằng knock-out. Đối thủ của y là một võ sĩ chuyên nghiệp hạng hai khá nổi tiếng ở Thái Lan, nghe đâu từng giành đai lưng vàng tại giải đấu quốc nội ở Thái, vì lớn tuổi nên đành phải ra nước ngoài kiếm cơm.
Có rất nhiều mánh lới quảng cáo nên khán phòng có sức chứa hàng nghìn người đã kín chỗ, khung cảnh cực kỳ náo nhiệt.
Quyền cước nhanh hơn đấu võ mồm, Thẩm Lưu Phi không buồn phí lời, xoay ngang đá một cước bên sườn thay cho lời chào hỏi. Bóng y lướt nhanh như chớp nhưng võ sĩ quần đỏ kia lại không hề né tránh, trực tiếp đỡ đòn của y bằng nắm đấm của mình.
Tiếng “rầm” vang lên, Thẩm Lưu Phi bị kẻ kia đánh lùi nửa mét, găng tay của tên này rất mỏng, đáng nhẽ phải là đệm xốp nhưng đây lại cứng như đá, đá vào còn nghe thấy âm thanh đanh sắc phát ra.
Trong khoảnh khắc, võ sĩ quần đùi đỏ cũng bắt đầu tấn công, cú đấm gã vung ra cứng như chùy sắt rẽ gió bên tai, Thẩm Lưu Phi dùng cổ tay ngăn cản mà cảm thấy xương cổ tay mình sắp vỡ vụn trước cú đấm. Nhoáng một cái, y lại tiếp tục quay đầu tránh né đòn tấn công thứ hai từ đối thủ, găng tay đấm bốc lướt qua mặt, một vết rách lập tức hiện ra trên gò má y, máu chảy không ngừng.
Thẩm Lưu Phi đứng lại, đưa tay lên quẹt vết máu trên má. Sắc mặt y vẫn bình tĩnh như thường, chỉ duy có ánh nhìn là thay đổi, đường nét trên gương mặt bỗng trở nên sắc sảo bén ngót, cảm giác khác hẳn với thường ngày.
Rõ ràng kẻ kia đã giở trò với găng tay của mình, gã đã độn thêm thạch cao ướt vào khi quấn vải bao tay.
Tạ Lam Sơn nhận ra điểm khác thường thì lập tức gào lên với trọng tài: “Thằng đó gian lận!”
Nhưng trọng tài không để ý tới anh, chắc là cảm thấy phản ứng tại đấu trường đang nhiệt liệt nên không có ý định tạm dừng.
Thẩm Lưu Phi thoạt nhìn như đã hoàn toàn rơi vào thế yếu, y vừa đánh vừa lùi, chỉ lo phòng thủ thay vì tấn công. Võ sĩ quần đỏ rõ ràng đang chiếm cửa trên, gã nóng lòng muốn kết thúc trận đấu để cầm tiền nên tấn công hung hăng hơn hẳn, cũng vì thế mà kẽ hở giữa những đòn đánh lộ ra càng nhiều.
Thẩm Lưu Phi áng chừng thạch cao ướt của tên này đã cứng lại thì không khách sáo nữa, đối thủ gian lận thì y cũng sẽ phạm quy. Y đang đeo loại găng tách ngón nên có thể nắm chặt cổ tay đối thủ, sau đó kéo tay gã đập mạnh vào trụ sắt, khiến thạch cao bên trong vỡ nát.
Võ sĩ quần đỏ ré lên một tiếng rồi giãy giụa lùi về sau, Thẩm Lưu Phi bắt được sơ hở thì quét chân đá một cú, khiến miếng bảo vệ răng trong miệng gã bay luôn ra ngoài.
“Thẩm Lưu Phi ngầu đét!” Pha lật kèo quá đỉnh, Tạ Lam Sơn đứng ngoài lồ ng còn hưng phấn hơn cả võ sĩ, anh hứng khởi gào lên với Thẩm Lưu Phi, “Tôi yêu anh chết đi được!”
Khán giả hò hét ầm trời, vừa nãy trọng tài đã không can thiệp thì giờ cũng không thể nhúng tay vào.
Lưu Minh Phóng và Lý Quốc Xương đứng xem trận đấu gần đó, Lý Quốc Xương không ngờ kiểu thi đấu đối kháng không công khai này lại bạo lực và thiếu chính quy như thế. Vốn định rời đi nhưng khi nghe thấy Tạ Lam Sơn hô cái tên kia lên, sắc mặt ông ta lại chợt thay đổi. Ông ta đi tới túm lấy Tạ Lam Sơn, run rẩy hỏi: “Thẩm Lưu Phi? Đó là họa sĩ Thẩm Lưu Phi tới từ Mỹ sao?”
“Giả bao đổi trả.” Tạ Lam Sơn cúi đầu nhìn ngón tay ông già đang bấu chặt lấy mình, anh không rõ tại sao người này lại kích động như thế.
“Cậu ta là Thẩm Lưu Phi ư, sao cậu ta có thể là Thẩm Lưu Phi chứ…” Mặt Lý Quốc Xương đầy hoang mang, ông ta thều thào lẩm bẩm, thoạt nhìn như mới gặp phải một chuyện cực kỳ khó tin.
“Hai người… quen biết nhau à?” Tạ Lam Sơn không khỏi sinh nghi trước phản ứng như vậy, vừa nãy khi hai người bọn họ nói chuyện, những gì ông già này thể hiện cho thấy rõ ràng ông ta không biết Thẩm Lưu Phi.
Dường như nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, Thẩm Lưu Phi đứng trên võ đài liếc mắt qua nhìn Lý Quốc Xương. Da y rất trắng, mắt đen như mực nhưng dường như lại ám chút xanh lục dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu, cảm giác giống hệt một con sói hoang giữa đồng tuyết phủ.
“Không không, không quen, không quen…” Lý Quốc Xương va vào ánh mắt Thẩm Lưu Phi trên võ đài, ông ta lập tức lắc đầu không ngừng, sau đó quay người loạng choạng rời đi.
Ông ta lập tức rời khỏi quán bar kickboxing, chẳng thèm đoái hoài tới Lưu Minh Phóng đang gọi mình đằng sau.
“Trận đấu thế nào rồi?” Đào Long Dược mới đi WC, rửa tay xong thì lững thững trở lại.
“Thắng chắc.” Tạ Lam Sơn phải chịu đựng quá lâu trong viện, mấy khi được thả xích nên thể hiện như một fan cuồng. Anh xé họng gào lên cổ vũ Thẩm Lưu Phi, nhưng thay vì nói mấy câu khẩu hiệu cổ vũ truyền thống thì lại hét loạn “Yêu anh chết đi được”, “Giết chết thằng đó đi”. Gào khản cả cổ, thấy Đào Long Dược đi về phía mình, anh mới chỉ ra quầy bar, “Gọi thêm hai chai bia đi, cậu bao.”
“Ơ? Ví tôi đâu rồi?” Lúc này Đào Long Dược đang đứng cách Tạ Lam Sơn khoảng ba mét, hắn ngẩn ra mấy giây mới giật mình vỗ đùi, “Vừa nãy có một nhân viên phục vụ đụng vào tôi, đệch!”
Hắn cực kỳ tức giận, lập tức quay đầu lại đuổi theo. Động thổ xây nhà trên đầu Thái Tuế hay móc ví của đội trưởng Đào thì đều là tội lỗi không thể dung thứ.
Tạ Lam Sơn giơ tay gọi Đinh Ly, hai người cũng đuổi ngay phía sau.
Đuổi không được bao xa thì đội trưởng Đào đã bắt được người. Đó là một cô gái trông cùng lắm chỉ hai mươi tuổi, mày liễu mắt to, xinh xắn giống em gái Lâm*. Cô gái này cũng buộc hai bím tóc đuôi ngựa và mặc váy ngắn gợi cảm giống hệt Đinh Ly, nhưng rõ ràng cô ta không phải nhân viên phục vụ ở đây mà lén trà trộn vào để ăn cắp.
*Em gái Lâm chỉ Lâm Đại Ngọc, nhân vật trong Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.
“Này thì chạy này!” Đào Long Dược gào lên, túm chặt lấy cổ tay cô gái.
“Ông anh ơi, ông anh ơi tôi biết sai rồi…” Cô nàng ăn trộm không chịu được đau nên ré lên oai oái, “Tôi trả cho anh mà, anh tha cho tôi đi…”
“Không phải ông anh, mà là cảnh sát đấy.” Mặt cô nàng ăn trộm tái mét, nom đau đớn đáng thương như hoa lê thấm mưa, Đào Long Dược cảm thấy hơi thương hoa tiếc ngọc nên bèn thả lỏng tay. Sau khi công khai thân phận, giọng điệu hắn cũng mềm mỏng hơn, “Nói đi, đây không phải lần đầu vi phạm đúng không?”
Nếu là lần đầu thì thả đi, ví hắn cũng chẳng có bao nhiêu tiền, giáo dục mấy câu là được.
Đội trưởng Đào đang nghĩ vu vơ thì ai ngờ cô nàng ăn trộm trước mắt lại giơ tay lên kéo một bên vạt áo, động tác như thể sắp lột đồ.
Một chiếc áo khoác croptop, vậy mà bên trong lại không mặc gì khác.
Thực ra đội trưởng Đào là một tên mặt dao găm bụng nam mô, nhìn thì sở khanh háo sắc nhưng toàn bộ những mối quan hệ nam nữ của hắn từ trước đến giờ đều chỉ dừng lại ở thầm thương trộm mến mấy bạn nữ xinh xắn trong lớp mà thôi. Hắn chưa bao giờ gặp chị em phụ nữ nào cởi mở thế này nên chợt thấy ngượng ngùng, nhắm chặt mắt lại theo bản năng, ai dè bị người kia chớp thời cơ giữ lấy bả vai hắn rồi nhấc đầu gối, đá thẳng vào vị trí nhạy cảm giữa hai ch@n hắn.
Mùi vị ấy giống như uống giấm pha với thanh mai, tóm lại là thốn không thể tả.
Sau đó Tạ Lam Sơn và Đinh Ly đuổi tới, Đào Long Dược ngồi xổm trên mặt đất, đau tới nỗi mặt méo xệch, hắn chỉ tay tán loạn về phía đằng sau mình: “Hướng, hướng đó… Mau đuổi theo…”
Tạ Lam Sơn nín cười dặn Đinh Ly: “Em ở lại chăm sóc đội trưởng đi.”
Ba bước gộp thành hai bước, Tạ Lam Sơn ỷ bản thân cao ráo chân dài, anh nhấc chân bước qua vách ngăn viền nước của quán bar, có thể coi như đi đường tắt, trực tiếp chặn ngay trước mặt cô nàng, đồng thời ngăn luôn lối ra phía sau lưng cô ta.
Cô nàng ăn trộm thầm nghĩ người đuổi theo này hẳn cũng là cảnh sát, chắc kèo chưa từng thấy ăn trộm là nữ nào có tác phong đáo để như vậy. Thế là cô ta chơi lại bài cũ, bắt đầu kéo áo lộ ngực.
“34C,” Không ngờ Tạ Lam Sơn chẳng thèm nhúc nhích, mặt cũng chẳng đỏ chẳng bối rối, anh nhoẻn miệng cười gợi cảm, thậm chí còn để lộ vẻ tán thưởng trong mắt, “được đấy chứ.”
Thế là người phải ngượng biến thành cô gái, cô ta vội quấn kín áo như thể vừa bị xâm phạm, chớp chớp đôi mắt to của mình rồi lại định đưa tay vén váy.
Tạ Lam Sơn vượt lên giữ chặt lấy tay cô ta.
“Anh gì à…”
“Hình ảnh vừa rồi rất đẹp, tôi hết sức vinh hạnh.” Lực giữ không hề giảm bớt, vẻ mặt Tạ Lam Sơn rất nghiêm túc, không để người kia tiếp tục giở trò, “Nhưng hôm nay cô em phải đi một chuyến với tôi thôi.”
Cô gái không còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn nộp tang vật, đêm nay cô nàng vốn đang bội thu, ba cái điện thoại hai cái ví da, nhưng giờ thì công cốc hết.
“Cô tên là gì…” Thấy cô nàng thoăn thoắt móc túi lấy đồ như vậy, rõ ràng đây không phải vi phạm lần đầu. Tạ Lam Sơn hỏi thông tin cá nhân như thường lệ, nhưng còn chưa dứt lời thì sắc mặt đã thay đổi.
Dường như vị cảnh sát trước mắt đã hồn lìa khỏi xác, cô gái như được ân xá, vội vã xoay người chạy về phía lối ra, nhanh nhẹn vun vút chẳng mấy chốc đã mất tăm.
Tạ Lam Sơn vẫn đứng nguyên tại chỗ. Anh nhìn quanh tìm kiếm trong nôn nóng, tầm mắt đảo từ võ đài ngập tràn ánh sáng tới nơi xó xỉnh tối mù này.
Những chùm tia sáng bảy màu, những tấm rèm đèn led hoa lệ, những tấm thảm trải sáng màu, những hình vẽ phô trương trên vách tường, tất cả cùng tạo nên một thế giới kỳ lạ nơi mà ai nấy đều say. Nhưng Tạ Lam Sơn lại thấy vô cùng tỉnh táo, anh cảm nhận được một cách rõ ràng ánh mắt từ một nơi sâu thẳm trong bóng tối nhìn về phía mình, có lẽ là cái nhìn từ một người quen cũ làm người khác không rét mà run.
“Sao đi lâu thế?” Đào Long Dược thấy anh trở lại một mình thì hỏi, “Người đâu rồi?”
“Thả rồi.” Tạ Lam Sơn rặn ra một nụ cười gượng gạo với Đào Long Dược, có vẻ như tâm trạng vui vẻ suốt đêm nay của anh đã mất sạch một cách khó hiểu.
“Sao cậu lại thả nó!” Đội trưởng Đào cực kỳ tức giận, “Con nhỏ đó chống đối cảnh sát!”
Tạ Lam Sơn không đáp, anh hướng ánh nhìn về phía cái lồ ng sắt tứ giác và hỏi: “Thẩm Lưu Phi đâu?”
Trong khoảng thời gian anh rời đi, lồ ng sắt đã đổi qua một cặp tuyển thủ mới, rõ ràng trận đánh này không phấn khích quyết liệt như trận vừa rồi, những tiếng nguýt vang khắp phòng, ai nấy đều tỏ ra bức xúc.
“Những người yêu thích thi đấu đối kháng nhưng không phải dân chuyên như Thẩm Lưu Phi được gọi là ‘dân nghiệp dư’ theo như ngôn ngữ trong giới.” Đào Long Dược chỉ vào một người đàn ông trẻ tuổi khác đang thi đấu trong lồ ng sắt, người này đã bị đánh cho tơi tả bầm dập chỗ đỏ chỗ tím, “Cậu nhìn một tên ‘dân nghiệp dư’ khác đi.”
Còn tưởng Đào Long Dược nói câu đó mang ý khác, Tạ Lam Sơn giật thót: “Thẩm Lưu Phi làm sao rồi?”
“Chẳng sao cả.” Đào Long Dược nhìn Tạ Lam Sơn sốt ruột lo lắng cho Thẩm Lưu Phi như vậy mà ngứa mắt, hắn bĩu môi nói, “Ý của tôi là anh ta đạt tiêu chuẩn chuyên nghiệp đấy, đối với một họa sĩ thì chuyện này quá kỳ quái.”
“Thế quần đùi đỏ thì sao?”
“Bị anh ta knock-out rồi.”
Tạ Lam Sơn thở phào nhẹ nhõm, anh lấy đống điện thoại và ví tiền mới tịch thu được khi nãy ra, chuẩn bị trả lại cho chính chủ.
Vừa mới quay đầu lại thì thấy Lưu Minh Phóng đang tranh cãi với một nhân viên phục vụ.
“Rất xin lỗi, rất xin lỗi anh, quán bar chúng tôi đã dán biển cảnh báo mọi người cẩn thận bảo quản tư trang…” Nhân viên phục vụ khúm núm giải thích, nhưng bên kia có vẻ không muốn buông tha, tiếp tục giằng co không dừng lại.
“Trong ví tôi toàn là giấy tờ quan trọng, đồ bị mất ở chỗ các người thì các người phải chịu trách nhiệm.” Có lẽ tối nay gặp vận rủi, bàn bạc chuyện kinh doanh không thành mà ví cũng bị trộm mất. Lưu Minh Phóng đã chuếnh hơi men, gã xốc cổ áo nhân viên phục vụ lên rồi đùng đùng nổi giận, “Mày có biết tao là ai không, có tin tao dẹp luôn cái quán rượu này của chúng mày không hả!”
Tạ Lam Sơn trả ví cho Đào Long Dược rồi mở cái ví còn lại ra, anh muốn xác nhận xem có phải đồ bị mất của Lưu Minh Phóng không.
Anh liếc qua thì thấy một bức ảnh chụp Tống Kỳ Liên. Xinh đẹp tươi cười, dáng vẻ thuở thanh xuân chưa đầy hai mươi tuổi. Tống Kỳ Liên ngày ấy vừa ương bướng vừa thất thường tựa như thời tiết tháng Sáu đầu hạ. Tạ Lam Sơn luôn im lặng nhường nhịn cô, thế là Tống Kỳ Liên lại kêu anh nhàm chán không thú vị. Nhưng anh lại cảm thấy rất vui vẻ.
Thẫn thờ trước gương mặt tươi cười này, vài hồi ức đau buồn lại dâng lên, Tạ Lam Sơn nhắm mắt khẽ thở dài, sau đó anh khép ví lại đi thẳng tới chỗ Lưu Minh Phóng.
“Lấy lại từ một tên trộm vặt, kiểm tra đi, không thiếu gì đâu.” Tạ Lam Sơn vỗ lên vai Lưu Minh Phóng.
Lưu Minh Phóng hầm hầm nhận cái ví Tạ Lam Sơn đưa, gã vừa mở ra xem thì lại càng tức giận. Chắc chắn Tạ Lam Sơn cũng đã nhìn thấy Tống Kỳ Liên, nhìn thấy bức ảnh chụp vợ gã.
Lưu Minh Phóng hằn học dọa dẫm: “Ai cho mày động vào đồ của tao?! Mày lấy đâu ra tư cách mà động vào đồ của tao! Khi vui tao chính là người ôm cô ta ngủ! Khi khó chịu tao cũng chính là người tát cô ta!”
“Mày hơi quá rồi đấy!” Đào Long Dược cũng là bạn học của Tống Kỳ Liên, đã nghe láng máng về những vết nhơ sau khi kết hôn của Lưu Minh Phóng, hắn nghe câu này xong thì định nhào tới trước, nếu không phải Tạ Lam Sơn ghìm chặt lấy vai mình thì hắn thật sự muốn đấm một phát vào cái cằm bạnh của Lưu Minh Phóng.
“Lão Đào, cậu là cảnh sát.” Tạ Lam Sơn đưa tay giữ chặt gáy Đào Long Dược, anh nói một câu như vậy rồi cương quyết lôi hắn đi. Chiêu này rất hữu dụng, mỗi khi chìm vào đau đớn cùng cực hay lưỡng lự hoang mang, Tạ Lam Sơn đều sẽ dùng bốn chữ này để ép bản thân trở về khuôn khổ, nhắc nhở chính mình đừng phụ lòng muôn dân.
Nhưng Lưu Minh Phóng lại không chịu buông tha, gân xanh vằn vện trên trán, gã giơ nắm đấm gào lên sau lưng: “Mày tưởng lên được vài cái tít báo là thành anh hùng dân tộc đấy hả? Ba tao nói mày đã hại chết đồng đội của mình hồi nằm vùng, mày là con sâu làm rầu nồi canh trong lực lượng cảnh sát!”
Đào Long Dược bị Tạ Lam Sơn đẩy đi nên hai người dính sát vào nhau. Hắn vốn đang giận dữ đến độ cả người run bần bật, nhưng sau đó lại nhận ra khi Lưu Minh Phóng nói mấy chữ “hại chết đồng đội”, Tạ Lam Sơn còn run kinh khủng hơn mình.
Không còn h@m muốn xem những trận đấu sau đó nữa, Tạ Lam Sơn đẩy Đào Long Dược ra rồi cúi gằm mặt đi về phía cửa. Quãng đường từ võ đài tới cửa quán bar ngắn ngủn nhưng dường như anh phải đi rất lâu, đến khi ngẩng đầu thì đã thấy Thẩm Lưu Phi.
Thẩm Lưu Phi đã tháo đồ bảo vệ, nhưng vì y mặc nguyên đồ của mình lên thi đấu nên áo sơ-mi đã lấm lem vết máu, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm, ấy vậy mà y lại không thay.
Thắng thì thắng rồi nhưng lại không thể an toàn rời đi, trên mặt y có vết thương, áo quần thì dính máu, chẳng khác nào một thương binh.
Đêm nay bọn họ đều là thương binh.
Nghĩ vậy bỗng lại thấy hai người bất hạnh như nhau, tâm trạng của Tạ Lam Sơn chợt sáng sủa hơn, anh đút tay vào túi rồi gọi y: “Anh họ Tiểu Thẩm.”
Thẩm Lưu Phi túm cổ tay Tạ Lam Sơn, kéo y rời khỏi quán bar.
Hít một hơi căng đầy không khí trong lành, hai người tìm một chỗ đất trống để sóng vai ngồi xuống cùng nhau, trong tay là hai chai bia đã uống cạn. Sau khi rời khỏi đám đông huyên náo, màn đêm quay trở về dáng vẻ vốn có của mình, bầu trời đen kịt tối tăm, gió đêm dập dìu như thủy triều, dong riềng vàng ven đường xào xạc đung đưa.
Thẩm Lưu Phi cụp mắt, không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc kính y nắm chặt trong tay.
Loại kính gọng vàng mảnh mai này chẳng hề ăn nhập với khí chất của y, Tạ Lam Sơn vươn tay lấy đi rồi đeo lên mặt mình, anh ngạc nhiên nói: “Ơ, kính không độ.”
Thẩm Lưu Phi nói: “Hồi trước có độ, đeo thành quen rồi.”
Tạ Lam Sơn bỗng kề sát mặt với y, gần đến mức hai người nghe được nhịp thở của nhau, anh nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Lưu Phi rồi hỏi: “Anh mổ cận rồi à?”
Thẩm Lưu Phi không lùi lại, thậm chí còn ghé vào gần hơn chút nữa, y bình thản nói: “Cậu nhìn xem.”
Mổ cận thì sao chỉ nhìn mà biết được, anh chỉ thấy đôi mắt ấy vừa dài vừa sâu, đuôi mắt hơi xếch lên, con ngươi đen láy, lông mi dày rậm, đẹp đến lạ thường. Trái tim Tạ Lam Sơn giật thót trước ánh nhìn của người trước mặt, anh bối rối lùi lại một chút rồi thốt lên: “Anh thật sự làm tôi mê mẩn đấy, tôi nghĩ cả Trung Quốc này không bới đâu ra họa sĩ thứ hai có thể hạ knock-out một võ sĩ chuyên nghiệp Thái Lan đâu.”
Thẩm Lưu Phi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tôi muốn kiềm chế lại.”
Tạ Lam Sơn nhoẻn cười: “Dùng cách trút ra để kiềm lại à? Kiềm chế điều gì?”
Thẩm Lưu Phi không nói gì, y quay đầu nhìn Tạ Lam Sơn, ánh mắt chất chứa nhiều tâm trạng hơn bình thường một chút, như thể đã gác lại những đau thương vốn không nên có ở độ tuổi của mình.
Một lúc lâu sau, y vươn tay kéo Tạ Lam Sơn vào trong ngực rồi ôm chặt lấy anh.
Tạ Lam Sơn hoàn toàn không ngờ y sẽ làm như thế, vòng tay y mạnh mẽ siết chặt anh. Tạ Lam Sơn bị Thẩm Lưu Phi ôm trong ngực, dù không đáp lại nhưng vẫn cảm thấy rất thoải mái. Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hơi thở làm người ta cảm thấy dễ chịu an lòng vấn vít quanh người anh một lần nữa, tim anh cũng tròng trành đập loạn.
Sự xuất hiện đột ngột của Đào Long Dược cắt ngang cái ôm đằng đẵng này. Bọn họ một người không hỏi thêm, một người không giải thích, chỉ hờ hững chào tạm biệt như chưa có chuyện gì xảy ra. Sau đó Tạ Lam Sơn bước lên con xe Volkswagen Bora màu vàng Đào Long Dược lái tới, Thẩm Lưu Phi thì xoay người bắt xe.
Vừa báo địa chỉ cho tài xế thì điện thoại đổ chuông.
“Hai tháng nữa tôi sẽ về nước thăm cậu.” Cuộc gọi từ nước Mỹ xa xôi, người kia hỏi y, “Cả ngày hôm nay không liên lạc được với cậu, đi đua xe hay đi đấu võ thế?”
“Tôi biết điểm dừng.” Sau một trận chiến ác liệt, Thẩm Lưu Phi có vẻ cực kỳ mệt mỏi, y ngửa đầu dựa vào ghế sau của ô tô, nhìn chằm chằm vào trần xe. Có lẽ chiếc xe này đã lâu không được vệ sinh, vết ố bẩn loang lổ khắp nơi.
“Vậy ‘người kia’ của cậu thì sao?” Đầu bên kia hỏi tiếp.
Khoảng thời gian im lặng của Thẩm Lưu Phi kéo dài rất lâu, lâu tới mức người ở đầu dây bên kia còn tưởng y đã không nghe máy nữa.
Cuối cùng, Thẩm Lưu Phi nhắm mắt lại rồi nói, He’s a good cop.
Vừa cúp cuộc gọi từ bên kia đại dương thì điện thoại lại reo tiếp. Thẩm Lưu Phi nhìn màn hình thì thấy một dãy số lạ.
Tiếng chuông vang mãi không ngừng, y đắn đo một lát rồi nhấc máy.
Là giọng của một ông già, vừa lên tiếng đã tự giới thiệu: “Tôi là Lý Quốc Xương.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trong Bóng Tối
Chương 40: Bạn cũ (6)
Chương 40: Bạn cũ (6)