Ngày kết thúc bảo vệ luận văn, cả lớp dự định cùng mời các lão sư ăn một bữa cơm. Cần mời đều đã mời, chỉ còn lại duy nhất một người là Cao An.
Thoạt nhìn Cao An vô cùng lịch sự văn nhã, có điều khí tràng lại quá mạnh, nâng mi mắt một cái cũng có thể làm độ ấm xung quanh giảm đi mất vài độ. Học sinh ít thân cận thực sự không dám chạy đến trêu chọc. Bàn tới bàn lui, việc này dĩ nhiên rơi xuống trên người Tề Thời Sâm.
Dám tìm Quải Quải lão sư nói chuyện, có thể là người thường sao?
Tất nhiên không phải.
Vì thế mà Tề Thời Sâm thân mang trọng trách nặng nề lúc này đang đứng bên cạnh lão sư, hơi hơi khom người, “Thầy, lớp con mời các thầy trong khoa ăn cơm, thầy cũng đi nhé?”
Cao An nhìn cậu một cái, “Con được phái ra làm đại biểu đi mời thầy?”
“Dạ.” Tề Thời Sâm gật đầu cười, “Con với thầy thân hơn mà.”
“Người khác không ai dám tới phải không?” Cao An trêu chọc, đứng dậy thu dọn đồ, “Mấy đứa sinh viên các con, một đám nghĩ đến thầy đều thấy đáng sợ như thủy quái.”
Không nghe ra ý tức giận hay trách cứ, Tề Thời Sâm nhe răng cười, lùi về sau nửa bước rồi cúi người vái một cái, “Thầy là người rộng rãi ôn hòa nhất, do chúng con hẹp hòi thôi.”
Trên đỉnh đầu lại không có tiếng đáp lời, Tề Thời Sâm bảo trì tư thế nửa phút, trộm ngước mắt lên, “thầy” nhà hắn trên mặt không có chút cảm xúc gì.
Vội vàng cúi đầu xuống, thái độ kính cẩn lên không ít.
“Thầy… Con nói giỡn, thầy không thấy vui sao?”
Cao An liếc cậu một cái, không hề báo trước mà vươn tay nắm lỗ tai cậu xách lên, nghe được tiếng Tề Thời Sâm hít một hơi khí lạnh mới chậm rãi mở miệng: “Lại thích đùa giỡn. Không nghịch ngợm là thấy ngứa ngáy chân tay phải không?”
Tề Thời Sâm theo bản năng định giơ tay lên giải cứu lỗ tai của mình, trong đầu lại chợt hiện ra hình ảnh sư huynh lừa thầy ăn quả cam chua.
“Lão sư tha mạng…”
Cao An “hừ” lạnh một tiếng, buông lỏng tay.
Cái gì cũng không rảnh lo, Tề Thời Sâm lúc này chỉ chuyên tâm xoa xoa lỗ tai đáng thương của mình.
“Còn đi nữa hay không?” Cao An nói.
“Có, con có…” Tề Thời Sâm vội vàng đáp, dẫn đường đi ra khỏi viện.
Liên hoan trước tốt nghiệp từ xưa đến nay đều cực kỳ náo loạn. Thông thường dù có phá phách đến đâu các lão sư cũng đều phá lệ hiền hòa, tươi cười cùng đám sinh viên đang hết sức cao hứng chén qua chén lại đến quên cả trời đất. Khai tiệc không lâu, sinh viên trong khoa đều lục tục bắt đầu đi kính các lão sư. Tề Thời Sâm chú tâm để ý, chọn lúc xung quanh lão sư không có ai mới đi qua.
“Lão sư, con kính thầy.”
Cao An nhìn cậu, mỉm cười, cầm chén rượu đứng lên, “Uống bao nhiêu rồi?”
Một câu này thành công làm Tề Thời Sâm giật mình, gãi gãi đầu, “Chưa được bao nhiêu đâu thầy…”
“Không cho phép quá chén.” Cao An dặn dò.
“Dạ, thầy yên tâm.” Tề Thời Sâm ngoan ngoãn cười, lập tức lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, “Theo lão sư cũng coi như một năm, rất nhiều chuyện, con đều chưa từng nghiêm túc nói lời cảm tạ với thầy. Cảm ơn thầy đã bao dung con, giúp đỡ con, dạy dỗ con…, cứu vớt con.”
Cao An rũ mắt yên lặng nghe, nghe được mấy từ cuối cùng nhàn nhạt cười, cầm chén rượu nhẹ cụng ly với cậu, “Toàn nói bậy.”
Uống một hơi cạn sạch, chất lỏng cay xè trôi tuột xuống cổ họng, Cao An nhìn về phía cậu, ánh mắt chuyên chú, “Thời Sâm, con là học trò của thầy, lời nói của thầy con cần phải nhớ rõ.”
Dừng lại một giây, Cao An nhẹ giọng tiếp tục: “Thầy là lão sư của con, vĩnh viễn không cần coi thầy là chủ nợ, huống chi hiện giữa thầy và con hoàn toàn không nợ nần gì.”
Tề Thời Sâm mấy máy môi, nhẹ nhàng cúi người một cái “Thầy vĩnh viễn là thầy của con.”
Ăn uống linh đình không tránh khỏi ồn ào ầm ĩ, duy chỉ có một góc này là thập phần yên tĩnh. Thầy nhìn trò, trò lại hơi cúi đầu lặng lẽ mím môi. Không biết qua bao lâu, Cao An than nhẹ một tiếng, vỗ nhẹ bả vai Tề Thời Sâm, “Lời này vốn là lời hay, làm thế nào đến miệng con lại trở nên nghiêm trọng như vậy?”
Phát hiện ra lão sư thế nhưng giữa lúc này nói đùa, Tề Thời Sâm kinh ngạc nâng mắt nhìn, đầu óc lơ đãng, buột miệng thốt ra một câu thập phần hạ thấp chính mình. “Thầy nói lời này thật giống như bảo con miệng chó không mọc được ngà voi.”
Cao An nhướng mày, ngược lại có vẻ tán đồng mà gật gật đầu, “Tự mình nhận thức cũng thật rõ ràng, tiếp tục duy trì.”
“……”
Vào lúc Tề Thời Sâm cho rằng buổi tối cậu sẽ có thể đi căn tin gọi mì chua cay mình vô cùng thương nhớ, cả lớp lại quyết định kéo nhau đi thêm một chầu liên hoan nữa.
Lại là quán giữa trưa, lại là mấy món cũ, lại là một bàn rượu.
Một đám thanh niên, nói chuyện xôn xao một hồi xong liền uống không ít, ngược lại thức ăn trên bàn hầu như không động đũa. Người đầu tiên ngã xuống là một cậu bạn ngày thường đã vốn không quá khỏe mạnh. Theo sau liên tiếp mấy người, đi ra ngoài nôn xong đi vào liền nằm ngủ thẳng cẳng. Tề Thời Sâm cũng đã bắt đầu dựa vào lưng ghế gà gật mà nhắm nghiền hai mắt.
Thật sự là say.
Cửa phòng đột ngột bị đá ra, một người vừa đi ra ngoài nôn loạng choạng tiến vào, nói cái gì cũng không rõ nữa.
“Lớp số 3, mời các lão sư ăn cơm.”
Không ai để ý đến hắn.
Người nọ cũng không cảm thấy xấu hổ, “bùm” một tiếng ngồi xuống lầm bầm lầu bầu dong dong dài dài.
Một lát sau, không biết là tên nào nghỉ ngơi xong đứng lên đập mạnh lên bàn, “Thêm một vòng! Đồ ăn còn chưa ăn xong làm sao có thể… có thể dừng!”
Tề Thời Sâm cực kỳ phối hợp mà cầm đũa lên gõ, hô to khẩu hiệu, “Được! Không thể dừng!”
Lời còn chưa dứt cửa phòng đã bị gõ, một giọng nói có chút lạnh lùng vang lên, “Tề Thời Sâm, có muốn cùng thầy về không?”
“Ai ya!” Tề Thời Sâm không kiên nhẫn mà quát một tiếng, quay đầu, bảy, tám cái bóng chồng chất trên cửa làm cậu thấy không rõ được người vừa đến, nỗ lực trừng mắt nhìn, “Ngươi là ai hả?!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trác Phác
Chương 36
Chương 36